trong ký túc xá lầu bồn một nữ sinh nhìn qua Nhạc Trọng che chở Trần Dao bốn
người rời đi, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lã chã rớt xuống, nàng che miệng lại cố
nén không phát ra âm thanh quá lớn.
Nhạc Trọng cùng Kỷ Thanh Vũ nhảy xuống ký túc xá động tĩnh quá lớn, nhìn thấy
Nhạc Trọng mang theo một đám người sống rời đi đi làm cho nàng cảm thấy hy
vọng thoát ra khỏi ký túc xá đầy tang thi này.
Nhạc Trọng rời đi đồng đẳng với nàng không còn hy vọng thoát ra, nữ sinh kia
tự nhiên có chút không chịu nổi. Nếu không phải điều kiện không cho phép thì
nàng đã khóc rống lên rồi.
– Kỳ Kỳ, đừng khóc! Anh ta không phải nói sẽ quay trở lại hay sao?
Một nữ sinh tóc dài đi tới bên cạnh nữ sinh tóc ngắn kia nói ra.
Lâm Kỳ nhỏ giọng nói ra:
– Trương Lệ, nhưng mà nơi này nguy hiểm như vậy, chỉ sợ anh ta rời đi không
quay về nữa.
Trương Lệ an ủi:
– Không cần lo lắng, nam sinh kia tên là Nhạc Trọng, tôi biết anh ta. Anh ta
là nam sinh vô cùng coi trọng chữ tín. Anh ta nói sẽ quay về thì có lẽ sẽ
trở về. Chúng ta kiên trì chờ đợi là được.
Lâm Kỳ hiếu kỳ hỏi:
– Thực? Trương Lệ, cô biết nam sinh kia sao?
Trương Lệ khẽ mĩm cười nói:
– Đương nhiên, anh ta làm công đều là tôi hỗ trợ giới thiệu.
– Như vậy tôi cho hắn một việc là được.
Lâm Kỳ quấn quít lấy Trương Lệ nói ra. Nơi này trong hoàn cảnh nguy hiểm như
vậy, nàng cần phải có một chuyện làm phân tán lực chú ý mới được.
– Tốt!
Trương Lệ chợt kéo Lâm Kỳ lại nhỏ giọng nói nhỏ những chuyện nàng biết về Nhạc
Trọng.
Từ khi rời khỏi ký túc xá nữ sinh, Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt với tư cách tiên
phong lập tức lao tới hướng có xe nhà trường.
Trần Dao bốn người theo sát sau lưng của hắn.
Nhạc Trọng một đoàn người vừa đi ra ngoài thì một đám tang thi đã nhanh chóng
lao tới gần.
Nhìn những gương mặt và thân thể của tang thi bị cắn xé kia, Trần Dao bốn nữ
bị dọa chân mềm ra, lúc này vẫn cố nẹn sợ hãi.
Không phải là người nào trong hoàn cảnh này đều có thể trấn định được, Nhạc
Trọng nếu không phải đã chém giết qua nhiều tang thi, tuyệt đối cũng không
cách nào trấn định như thế này.
– Chạy mau! Đừng ngừng!
Kỷ Thanh Vũ dùng âm thanh như có từ tính nói ra.
Tang thi phía trước bị Nhạc Trọng giết nhiều, áp lực của Kỷ Thanh Vũ lại quá
nặng, muốn thủ hộ bốn người này là một chuyện không đơn giản chút nào, nếu như
chỉ có một tang thi lọt vào thì bốn người các nàng không có sức chiến đấu sẽ
bị tiêu diệt hết.
Nghe Kỷ Thanh Vũ hét lớn thì bốn nữ không ai dám thả chậm bước chân, tiếp tục
vọt tới phía trước.
Vào lúc hoảng loạn này thì Trương Tuyền không nghĩ qua lại vấp một hòn đá dưới
chân, trượt ngã xuống đất, sau đó ôm chân đau đớn.
Vương Phương nhanh chóng vòng qua bên người của Trương Tuyền, nhìn qua Nhạc
Trọng đang chạy đi. Chung quanh đều là tang thi, nàng không muốn vì Trương
Tuyền mà đem mình lâm vào hiểm địa.
– Cứu tôi, cứu tôi! ! Tôi bị trật chân.
Trương Tuyền giãy dụa có ý định đứng lên, lúc này khóc lớn cầu khẩn.
Trần Dao do dự một chút nhìn qua Thái Hiểu, hai nữ hài chợt đi đến bên người
Trương Tuyền và đỡ nàng dậy, ba người cùng gian nan đi lên phía trước.
– Cảm ơn! Cám ơn các cô, Trần Dao, Thái Hiểu.
Cái mũi Trương Tuyền đau xót, nước mắt lã chã rớt xuống. Nguy cơ trước mắt mới
hiểu được ai mới là bạn chân chính, ai chỉ là hư tình giả ý.
Trương Tuyền cũng nặng gần trăm cân, Trần Dao cùng Thái Hiểu chống đỡ cho nàng
nên tốc độ của ba người các nàng cũng không chậm lại, nhưng mà đi được mười
thước thì đã thở hồng hộc.
– Anh đến! Bọn em đi theo khô lâu của anh! Nhanh!
Nhạc Trọng từ phía trước lui trở lại, lúc này tiếp nhận Trương Tuyền từ chỗ
Trần Dao cùng Thái Hiểu, lại trầm giọng nói với các nàng.
– Chính anh phải cẩn thận.
Trần Dao cùng Thái Hiểu hai người đều thở ra một hơi, các nàng nhìn qua Nhạc
Trọng nói một câu, sau đó cùng Thái Hiểu chạy theo Bạch Cốt.
– Vác lên lưng, sau đó lên lưng của tôi!
Nhạc Trọng ném ba lô hắn đang mang trên lưng cho Trương Tuyền, đồng thời đưa
lưng về nàng lớn tiếng nói ra.
Trương Tuyền chợt cầm lấy ba lô và leo lên lưng của Nhạc Trọng.
Trương Tuyền vừa lên lưng của Nhạc Trọng thì Nhạc Trọng chỉ cảm thấy thân thể
trầm xuống, nếu không phải lực lượng của hắn được cường hóa mấy lần thì Trương
Tuyền cùng ba lô leo núi chứa vật tư làm hắn không di động được.
– Ôm chặt. Nếu cô rơi xuống thì tôi cũng không có cách nào.
Nói xong Nhạc Trọng hít sâu một hơi cũng không quay đầu lại nhanh chóng chạy
về hướng chiếc xe.
Trương Tuyền ôm chặc lấy Nhạc Trọng, tựa vào phần lưng khoan hậu của Nhạc
Trọng thì có một loại cảm giác an toàn tràn ra, nàng nói thầm.
– Nếu anh ta là bạn trai mình thì tốt rồi.
Bạch Cốt lúc này đã tăng lên cấp bảy, thân thể bình quân vượt qua người
thường 60%, nó cầm búa một đường quá quan trảm tướng chém giết tang thi rải
rác bên đường.
Thân thể Nhạc Trọng trải qua mấy lần thì tốc độ của hắn cũng không chậm bao
nhiêu, rất nhanh đã vọt lên xe trường học.
Vừa lên xe trường học thì Nhạc Trọng đem Trương Tuyền đặt qua một bên, móc
chìa khóa xe ném cho Trần Dao:
– Nhanh lái xe!
Trương Tuyền từ trên lưng của Nhạc Trọng ngồi xuông, trong nội tâm lập tức
sinh ra cảm giác mất mát.
– Biết rõ!
Trần Dao thập phần nhanh nhẹn đem chìa khóa đưa vào ổ, sau đó khởi động chiếc
xe trường học.
– Hai người các em chiếu cố cho Trương Tuyền.
Nhạc Trọng nhìn qua Thái Hiểu cùng Vương Phương nói ra, sau đó thoáng ngồi lên
xe một chút, hắn thở dài một hơi. Một loạt chiến đấu kịch liệt vừa rồi làm thể
lực của hắn tiêu hao còn 6 điểm, hắn phải nắm chặt mỗi một phút nghỉ ngơi để
khôi phục thể lực, ứng đối khả năng chiến đấu tùy thời sẽ xuất hiện.
Thái Hiểu gật gật đầu đi đến bên người Trương Tuyền, Vương Phương thì nhìn qua
Trương Tuyền có chút xấu hổ, vừa rồi trong lúc nguy cấp nàng không có dừng lại
đi cứu chị em tốt của mình nên vô cùng mắc cỡ.
Kỷ Thanh Vũ ngồi vào đối diện Nhạc Trọng, duỗi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết
ra, nói:
– Nước!
Nhạc Trọng cười khổ một tiếng nhanh nhẹn lấy trong ba lô một len Cocacola ném
cho Kỷ Thanh Vũ.
– Bây giờ đi đâu? Phải đi về nhà của em sao?
Sau khi khởi động xe trường học, Trần Dao nhìn Nhạc Trọng hỏi.
– Không! Đi tới chỗ siêu thị nhỏ trước, tiếp tế vật tư trước đã, không có vật
tư thì chúng ta không thể làm gì được. Vương Phương em tới đây một chút, mau
giảng giải quá trình lái xe cho anh hiểu.
Nhạc Trọng đi đến bên người Trần Dao, nhìn qua Vương Phương nói ra. Hắn phải
học cách nào điều khiển chiếc xe này, như vậy cho dù hắn có một mình thì vẫn
có thể điều khiển phương tiện giao thông chạy đi.
– Vâng!
Vương Phương chợt cao hứng đi đến bên người Nhạc Trọng, bắt đầu giảng giải
từng động tác và cách sử dụng.
Trên thực tế học tập lái xe khó khăn nhất chính là học quy tắc giao thông, ô
tô khởi động như thế nào, dừng, gia tốc, phanh không có gì khó cả, Vương
Phương vừa nói thì Nhạc Trọng đã hiểu rất nhiều.
Đương nhiên dùng trình độ của Nhạc Trọng mà điều khiển chỉ có thể làm sát thủ
đường phố, nhưng mà khởi động, đình chỉ, phanh lại như thế nào thì hắn nhớ rất
kỹ.