“Với lực lượng cơ giáp của ta hiện tại, muốn giết biến dị thú lục giai quả có
chút khó khăn. Nếu là bản thể của ta, lại dùng tất cả thủ đoạn, thì thậm chí
nắm chắc vài phần đánh chết cả biến dị thú thất giai, nhưng sử dụng cơ giáp
này thì quá khó khăn.”
Vừa giết biến dị thú, Nhạc Trọng vừa lẳng lặng tính toán. Hắn giết số biến dị
thú ngũ giai, lục giai cũng thu được không ít lợi ích, nhưng muốn chính thức
lột xác tiến hóa lên một bậc thang nữa, thì nhất định phải giết quái vật khủng
bố như biến dị thú thất giai mới được. Mà không muốn lộ lực lượng bản thân, sử
dụng cơ giáp người máy trí tuệ nhân tạo lục giai này giết biến dị thú thất
giai thì quá khó.
“Qua thời gian chiến đấu vừa rồi, nạp một viên tinh hạch lục giai, năng lượng
cơ giáp đã hồi phục, có thể thử đánh một trận.”
Nhạc Trọng quét mắt dò xét trạng thái cơ giáp, thân hình lóe lên, quay người
lại, không chùn bước tiến về phía Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai.
Con Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai thấy Nhạc Trọng dám khiêu khích nó lần
nữa, cuối cùng cũng đã phẫn nộ. Nó nổi giận gầm một tiếng, phát động bổn
nguyên lực lượng dậm uỳnh một cái xuống đất.
Trong một chớp mắt, phạm vi mười dặm chấn động rung chuyển. Trong khu vực này
hầu như đất đai đều như đang bài xích Nhạc Trọng.
Đất dưới chân Nhạc Trọng nứt toác ra một cái hố sâu vô tận, ý đồ nuốt chửng
hắn vào đó.
Sắc mặt Nhạc Trọng hơi biến, sau lưng cơ giáp phụt ra khí lưu đẩy hắn phóng
lên trời, né khỏi cái hố sâu vô tận kia.
Hung quang lóe lên trong mắt Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai rồi biến mất.
Cái đuôi khổng lồ vung lên, ba quả chùy to bằng quả núi đập xuống Nhạc Trọng.
Tốc độ vung đuôi của Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai so với lần đầu thì
chậm hơn nhiều, nhưng sắc mặt Nhạc Trọng càng thêm khó coi. Tuy tốc độ có chậm
đi, nhưng quỹ tích của nó hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Hắc Trư Đồng
Chùy thất giai. Nó chỉ động cái đuôi một cái đã có thể biến đổi quỹ tích đánh
trọng thương Nhạc Trọng.
“Tỉnh táo!”
Nguy hiểm ngay trước mắt, đầu não Nhạc trọng trở nên sáng suốt. Hai mắt hắn
chớp lên đầy tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào Hắc Trư Đồng Chùy, thân thể uốn éo
mấy cái, siêu cấp pháo hạt cấp B ngưng tụ ánh sáng. Một phát đạn chói lòa
phóng ra, bắn vào mắt con Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai.
Mắt là nhược điểm của đại đa số các loại sinh vật, con Hắc Trư Đồng Chùy biến
dị thất giai cũng không ngoại lệ. Pháo Hạt cấp B có thể một phát bắn xuyên
cường giả thất giai kia đục thủng mắt Hắc Trư, máu bắn tung tóe, khiến nó rống
lên thảm thiết.
Kêu gào rền rĩ xong, con Hắc Trư thất giai vung cái đuôi nhanh hơn ba phần,
toàn lực quất xuống Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng chỉ làm một chuyện, cơ giáp lập tức giải thể, hóa thành 16 cái máy
hình cầu phóng thẳng về phía Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai.
Quả chùy khổng lồ đập xuống, mười sáu chiếc máy móc hình cầu bị nện thành bột
mười một cái, điều này đại biểu cho thực lực của người máy trí tuệ nhân tạo
tên Ngưu Mãnh Liệt mà Nhạc Trọng đang điều khiển đã bị suy yếu mất mười một
phần mười sáu.
Còn lại năm chiếc máy hình cầu thoát được công kích, nhanh chóng ngưng tụ
thành chiến đấu cơ giáp, có điều bộ cơ giáp này thoáng cái co lại chỉ còn cao
chưa tới năm mét, nhưng khẩu Pháo Hạt và kiếm laser cấp B vẫn còn nguyên.
Xuyên qua đuôi Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai, Nhạc Trọng điều khiển cơ
giáp hóa thành sao băng bay thẳng tới mắt của con heo biến dị thất giai. Chỗ
đó là nhược điểm duy nhất của con heo, cũng là cơ hội duy nhất cho hắn lợi
dụng chiếc cơ giáp này để chiến thắng con Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai.
Đúng lúc này, trong con mắt còn lại của Hắc Trư thất giai hiện lên vẻ dữ tợn.
Nó há to miệng lớn, hít một cái.
Một vòi rồng khủng bố xuất hiện, lực hút mạnh đến không thể kháng cự hút Nhạc
Trọng vào cái miệng đầy máu kia.
Nhạc Trọng điều khiển bộ cơ giáp này chỉ còn năm phần mười sáu chiến lực, hơn
nữa cũng không phải hệ bay lượn, không thể ngăn cản nổi lực hút khổng lồ kia.
“Cơ hội tốt!”
Đôi mắt Nhạc Trọng sáng ngời, lại không hề chống cự lực hút, ngược lại còn bật
chế độ phun khí lưu lên, gia tốc cho cơ giáp bay thằng vào miệng con heo kia.
Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai trông thấy Nhạc Trọng bay vào trong miệng
nó, mắt đầy sự hung tàn, khép mạnh cái miệng lại một cái.
“Không tốt! Trúng kế!”
Nhạc Trọng vừa bay vào trong mồm Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai, thấy
200m phía trước đều là răng nanh sắc bén, đồn thời hàm răng kia lại không chút
sơ hở. Một khi hàm răng khép lại, phạm vi trăm mét trong đó hoàn toàn không có
chỗ ẩn nấp.
Trong chớp mắt, suy nghĩ Nhạc Trọng thay đổi cực nhanh, không hề ẩn dấu thực
lực nữa, rót tất cả lực lượng vào bộ cơ giáp cận chiến.
Được lực lượng kinh khủng của Nhạc Trọng rót vào, cơ giáp cận chiến kẽo kẹt
rung động, hiên nhiên phải thừa nhận năng lượng khổng lồ như thế là gánh nặng
với nó.
Chẳng qua nhận được lực lượng của Nhạc Trọng rồi, cơ giáp Ngưu Mãnh Liệt xả
khí lưu càng mạnh, tốc độ vụt cái đạt cực hạn, xé rách không khí lao vào trong
vòm miệng Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai.
Rắc!
Tiếng động lớn vang lên, hàm răng sắc nhọn, như vô số cột chống trời kín kẽ
của Hắc Trư Đồng Chùy đã khép kín. Tuy Nhạc Trọng đã dùng toàn lực, vẫn có nửa
cơ thể bị hàm răng kia cắn trúng.
Suy nghĩ của Nhạc Trọng xẹt qua, phần cơ giáp trí tuệ nhân tạo bị cắn phải lập
tức tách ra.
Đúng vào lúc này, vô số xúc tu từ trên vòm họng của Hắc Trư Đồng Chùy như hàng
tá đầu lưỡi phóng tới, cuốn Nhạc Trọng. Những xúc tu kia có uy lực vô cùng,
toàn lực bộc phát thì tốc độ cũng vượt qua cả tốc độ âm thanh, cực kì khủng
bố.
– Đứt cho ta!
Nhạc Trọng cầm kiếm laser cực lớn nghênh tiếp hàng loạt đầu lưỡi củaHắc Trư
Đồng Chùy. Kiếm laser biến ảo vô số quỹ tích huyền ảo, phóng ra trùng trùng
điệp điệp kiếm quang liên tục chặt chém lũ xúc tu.
Máu tươi văng khắp nơi, một vùng xúc tu hình lưỡi của Hắc Trư Đồng Chùy bị
chém rụng.
Nhạc Trọng thuận thế nhảy vào yết hầu con lợn, cơ giáp phóng ra rất nhiều lưỡi
đao máy đâm vào vách yết hầu Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai, giữ hắn dính
vào vách.
Cố định vào vòm họng con lợn, Nhạc Trọng vung kiếm chém liên tục vào “vách
tường” kia, đào ra một cái động lớn, khiến máu trào ra như thác đổ.
Thụ trọng thương, Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai bị đau đến chết đi sống
lại, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Biến dị thú, chiến thú máy dưới sự giãy dụa cuồng loạn của Hắc Trư Đồng Chùy
biến dị thất giai mà bị nghiến thành bột.
“Đây là tinh huyết biến dị thú thất giai, đối với bí thuật thao túng máu huyết
của ta có ích lợi rất lớn, có điều cũng không thể thu quá nhiều, không sẽ bị
Đế quốc Máy móc nghi ngờ.”
Nhạc Trọng nhìn tinh huyết biến dị thú thất giai phun ra, mắt sáng ngời. Hắn
vung tay lên, huyết quang bay ra, dán vào miệng vết thương. Lực hút khủng
khiếp truyền tới, hút sạch số máu chảy ra.
Huyết quang đang không ngừng hút máu, còn bản thân Nhạc Trọng thì nhanh chóng
dọc theo vòm họng Hắc Trư Đồng Chùy biến dị thất giai phóng đi. Kiếm trong tay
không ngừng xoay tròn, lại đào ra một cái động máu khác trong thân thể con
lợn, muốn chui vào đầu nó.