Gần Nam Nguyên thành có một sào huyệt dị hình cỡ lớn, nhưng sào huyệt kia đã
bị Nhạc Trọng hủy diệt, vì vậy số lượng dị hình trong Nam Nguyên thành mới ít
như vậy. Nếu lúc trước Nhạc Trọng không tiêu diệt sào huyệt dị hình kia, chỉ
sợ khi hắn quay trở lại Nam Nguyên thành dù muốn nhặt xác cho nhân loại bên
trong thành cũng không làm được.
Một giờ sau, toàn bộ dị hình trưởng thành vây công Nam Nguyên thành đã bị lạp
tử pháo trên bầu trời giết sạch.
Sau khi giết chết toàn bộ dị hình trưởng thành, nhóm võ giả Nam Nguyên thành
được Nhạc Trọng cứu viện liền quay vào thành, bắt đầu tổ chức cư dân trong
thành thối lui.
Thật nhiều cư dân Nam Nguyên thành được dẫn dắt tiến vào trong Thánh Địa Thủ
Hộ Giả.
Ngay lối vào chiến hạm, rất nhanh đã xếp thành hàng dài.
Từng cư dân trong thành ngoan ngoãn đi tới lối vào chiến hạm.
Một cô gái có tướng mạo vô cùng xinh đẹp vừa bước tới lối vào chiến hạm, một
đạo quang mang đảo qua thân thể nàng, tiếp theo vang lên thanh âm máy móc nhắc
nhở:
– Cảnh cáo, cảnh cáo. Sinh mệnh thể này đã bị dị hình ký sinh! Sinh mệnh thể
này đã bị dị hình ký sinh! Lập tức diệt sát!
Thanh âm cảnh báo vừa vang lên, từng khẩu lạp tử pháo lập tức vươn ra khỏi
chiến hạm.
Một võ giả được Nhạc Trọng cứu vớt sắc mặt đại biến, phát điên chắn ngang
trước mặt cô gái xinh đẹp kia, lớn tiếng rít gào:
– Cái gì? Bị dị hình ký sinh sao? Không có khả năng! Nàng là em gái của tôi,
nàng không có khả năng bị dị hình ký sinh. Không cho các người giết chết nàng,
muốn giết nàng trước hết giết tôi!
Tên võ giả vừa dứt lời, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn một đạo lạp tử pháo
trực tiếp bắn thẳng vào đầu của hắn, đem đầu của hắn oanh bạo.
Đồng thời quang thúc lạp tử pháo vẫn thuận thế xỏ xuyên qua bụng cô em gái của
hắn, đem bụng của nàng oanh thành lỗ lớn, máu tươi phun tràn ra. Cô gái kia
vẫn chưa chết hẳn, nàng bỗng nhiên mở to miệng, từ con dị hình ấu tử từ trong
miệng nàng phun ra hướng đám người chung quanh nhảy tới.
– Dị hình ấu tử!
Nhìn thấy dị hình ấu tử đột nhiên xuất hiện, đám người lâm vào hoảng hốt, vội
vàng bỏ chạy, bọn họ cũng không muốn bị dị hình ấu tử ghê tởm ký sinh cắn
nuốt.
Dị hình ấu tử vừa nhảy ra, lập tức có từng đạo ánh sáng bắn thẳng lên thân thể
chúng, đem chúng trực tiếp giết chết.
Đồng thời vài đạo quang thúc bắn ra, đem cô gái lẫn thi thể võ giả kia trực
tiếp tan chảy bốc hơi.
Từ trong chiến hạm truyền ra thanh âm vô cùng băng sương của Nhạc Trọng:
– Không cần bối rối, dị hình đã bị ta tiêu diệt. An tĩnh lại, dựa theo trật
tự xếp hàng kiểm tra, lên hạm. Người không muốn lên hạm sau khi trải qua kiểm
tra không bị dị hình ký sinh cũng có thể rời đi. Người cự tuyệt kiểm tra giết
chết tại chỗ!
Nghe được lời nói của Nhạc Trọng đại bộ phận cư dân đều thoáng buông lỏng,
kiểm tra nghiêm khắc như vậy an toàn tính mạng của họ cũng sẽ được bảo đảm lớn
nhất.
Một gã đại hán vung tay hô to:
– Rất bá đạo, chúng ta không phải nô lệ của ngươi dựa vào cái gì phải nghe
lời ngươi. Mọi người theo ta cùng xông lên, đoạt lấy chiến hạm! Chúng ta cùng
xông lên, hắn tuyệt đối không dám giết chúng ta!
Tên đại hán khôi ngô vừa dứt lời một đạo lạp tử pháo oanh thẳng lên nửa người
dưới của hắn, đem nửa thân dưới của hắn trực tiếp khí hóa.
Tên đại hán té trên mặt đất, há hốc miệng, từng con dị hình ấu tử tràn ngập
niêm dịch từ trong tai mắt mũi miệng của hắn nhanh chóng bò ra ngoài.
Những con dị hình ấu tử vừa chui ra lập tức bị quang thúc bắn tới đem chúng
giết tại chỗ.
Giống như cảm ứng được tử vong uy hiếp, những người bị ký sinh giấu trong đám
người lập tức mở miệng, từng con dị hình ấu tử từ trong miệng bọn hắn trào ra,
ý đồ đánh tới đám người quanh thân.
Nhưng dị hình ấu tử vừa hiện thân, lập tức bị lạp tử pháo chuẩn bị sẵn bắn
tới, đem dị hình ấu tử cùng ký chủ mà chúng ký sinh cùng nhau oanh giết.
Trong mười sáu vạn người sống sót của Nam Nguyên thành đã có bốn vạn người bị
dị hình ấu tử ký sinh, Nhạc Trọng không chút lưu tình đều giết chết. Mười sáu
vạn người cuối cùng chỉ còn lại mười hai vạn.
Nhạc Trọng phải giết chết hơn bốn vạn nhân loại bị ký sinh cũng là hành động
bất đắc dĩ. Nếu chỉ có vài nhân loại bị ký sinh, có lẽ hắn còn có thể thông
qua thủ thuật tinh diệu lấy ra ấu tử dị hình, lưu cho họ một con đường sống.
Nhưng số lượng nhân loại bị ký sinh lên tới hơn bốn vạn, cho dù là hắn cũng
không cách nào cứu được bọn họ. Hơn nữa hắn phải đem những nhân loại này mang
về địa cầu, một khi để một con dị hình ấu tử chui được vào Hoa Hạ quốc, nếu
không cẩn thận cả thủ đô Hoa Hạ sẽ bị tiêu diệt.
Một con ấu tử dị hình nếu đi tới địa phương phạm vi ngàn dặm không có dị hình
hoàng hậu, nó chẳng những sẽ tiến hóa, cuối cùng còn tiến hóa thành dị hình
hoàng hậu mới, trở thành công cụ sinh sản của chủng tộc dị hình, vô cùng nguy
hiểm. Nếu mặc kệ cho nó sinh sản tiến hóa, hủy diệt sinh vật một tinh cầu chỉ
là vấn đề thời gian.
Sau khi tiêu diệt những nhân loại bị ký sinh, mười hai vạn nhân loại còn sống
sót đều đi lên chiến hạm.
Tuy mỗi chiến hạm đều chứa đầy người nhưng vẫn đủ chuyên chở mười hai vạn
người.
Sau khi cho mọi người lên chiến hạm, mười hai Thánh Địa Thủ Hộ Giả lập tức
khởi hành hướng Địa Ngục Môn bay đi.
Ngay lối vào Địa Ngục Môn, trên mặt đất tràn đầy thi thể dị hình cùng mãnh
thú, một cô gái tóc bạc ngồi trên đầu một con cự viên màu đỏ khổng lồ như tòa
nhà lầu nhàm chán nhìn ra phương xa.
Con Sí Liệt Viên lục giai khổng lồ như nhà lầu nhìn lên Ngân Sương nhỏ xinh
ngồi trên đầu nó, trong mắt toát ra tia sợ hãi.
Một ngày trước con Sí Liệt Viên ý đồ lướt qua Địa Ngục Môn đi vào địa cầu. Gặp
Ngân Sương, mặc dù thực lực nó lót đáy trong lục giai đẳng cấp nhưng dù sao
cũng là một con mãnh thú lục giai, vô cùng cường đại, nhưng nó lại hoàn toàn
bị Ngân Sương nghiền áp tàn phá, cuối cùng phải quỳ xuống đầu hàng, cam nguyện
làm sủng vật cho Ngân Sương, nhờ vậy mới tránh được cái chết.
Con Sí Liệt Viên vừa nghĩ tới Ngân Sương cầm lấy ngón chân của nó, trực tiếp
xem nó như búp bê vải tùy ý ném loạn, nhớ tới cỗ quái lực kinh khủng kia làm
lòng nó run lên, tràn ngập sợ hãi, bàn chân xinh xắn trắng như tuyết của Ngân
Sương nhẹ nhàng đong đưa trước đầu con cự thú, bĩu môi phồng má nói:
– Tiểu Hồng, ngươi nói xem, sao ba ba vẫn chưa trở lại? Ta ở trong này giết
quái vật đều giết ngán!
Tiểu Hồng?
Nghe được tên này, khuôn mặt Sí Liệt Viên lục giai run rẩy một trận, thân thể
nó khổng lồ, lại có thể đứng thẳng đi lại như nhân loại đương nhiên là trí tuệ
không thấp. Nó có thể nghe hiểu được lời nói của Ngân Sương, thật sự không
muốn bị gọi thành tiểu Hồng! Nhưng chủ nhân hung bạo đã lên tiếng, nó lại liếc
mắt nhìn thi thể dị hình nằm đầy bên cạnh, trong lòng rét lạnh, há mồm rống
lớn vài tiếng tỏ vẻ rất thích.