Lăng Tiếu lập tức dùng Long Phượng Thần Cô tăng phúc lực lượng, từng đạo thần hồn rót vào lạc ấn thần hồn của dực nhân này.
Tên dực nhân này khó có thể phản kháng, rất nhanh đã triệt để bị Lăng Tiếu thu phục.
Tên dực nhân khác muốn chạy trốn, nhưng lại khó có thể chạy thoát Lăng Vô Địch diệt sát.
Mấy khôi lỗi còn lại toàn bộ bị Hỗn Độn Lôi Long ngăn cản được, rất nhiều công kích đáng sợ giam cầm chúng lại.
– Đưa bọn chúng trở về, hơn nữa cầm quang thuộc tính Thủy Nguyên Thạch ra đây cho ta!
Lăng Tiếu nói với dực nân này..
Dực nhân cung kính nói:
– Vâng thưa chủ nhân!”
Ngay sau đó hắn quay về đám khôi lỗi kia, đưa bọn chúng thoáng một phát khiến hồi trở lại Quang Minh không gian phụ cận, hắn lúc này bay về Quang Minh không gian.
Dực nhân này trong dực nhân tộc bối phận cực cao, thuộc về có cấp độ giáo hoàng, hắn muốn tới gần nơi đặt quang thuộc tính Thủy Nguyên Thạch quá dễ dàng.
Lăng Vô Địch đi vào Lăng Tiếu và hỏi:
– Có thể thành công sao?
– Chỉ cần Thái Sơ lão tổ có thể kiềm chế Vĩnh Hằng chi thần của đối phương cả buổi, có lẽ có thể thành công!
Lăng Tiếu trả lời.
– Vậy là tốt rồi, việc này tuyệt đối không thể có mất!
Lăng Vô Địch đáp.
Lăng Tiếu cũng hiểu tầm quan trọng trong chuyện này, chín đại Thủy Nguyên Thạch gom góp đủ, không chỉ có thể khiến cho Huyền Linh đại lục khôi phục sinh cơ, còn trợ giúp lão tổ tông Lăng Hồng Vũ bước ra một bước Vĩnh Hằng.
Một khi Kim tộc bọn họ có hai Vĩnh Hằng chi thần, thiên hạ này phải thần phục dưới chân Kim tộc, không người nào có thể địch nổi!
Cũng không lâu lắm, Lăng Tiếu cảm ứng dược dực nhân kia đưa tin, Thủy Nguyên Thạch đã cầm vào trong tay.
– Thành công!
Lăng Tiếu mừng rỡ nói với Lăng Vô Địch.
Nhưng mà Lăng Tiếu cùng Lăng Vô Địch cũng không biết, cuộc chiến của hai Vĩnh Hằng có biến hóa.
Bên ngoài ngoại vực bao la bát ngát, Lăng Thái Sơ cùng Áo Tư Lạc đại chiến.
Hai phe đối chiến với nhau, từng âm thanh nổ tung vang lên không dứt, bất cứ sinh vật nào tới gần cũng hóa thành cặn bả.
Hai người đều là tân tấn vĩnh hằng, chiến lực tương đương, ai cũng không làm gì được ai.
Thời điểm Lăng Thái Sơ muốn dùng Kim Long Đàn áp Áo Tư Lạc, Áo Tư Lạc lại lấy số mệnh Quang Minh thần trượng của dực nhân tộc ra, đây là vĩnh hằng thần khí không kém gì Kim Long Đàn!
– Xem ra không có long hoàng ở chỗ này thì không thể áp chế hắn!
Lăng Thái Sơ nghĩ thầm trong lòng.
Áo Tư Lạc kinh hãi.
– Xem ra ta vẫn xem thường những nhân loại hèn mọn này rồi, không ngờ có thể chiến đấu tương đương với ta.
Thời điểm Lăng Thái Sơ nhận được tin tức của Lăng Vô Địch là đã cầm Thủy Nguyên Thạch vào tay, hắn muốn bỏ chạy.
– Ngươi và ta chiến đấu tiếp khó phân r thắng bại, không bằng lần sau tái chiến!
Lăng Thái Sơ nói ra.
– Ha ha, đừng cho rằng ta không biết ngươi đang dùng kế điệu hổ ly sơn, nhưng mà ngươi bây giờ muốn chạy trốn cũng không dễ dàng!
Áo Tư Lạc cười lạnh một tiếng, tiếp tục công kích Lăng Thái Sơ.
Trong tay hắn cầm Quang Minh quyền trượng, tỏa ra thần quang rực rỡ, từng đạo hao quan thần thánh bao phủ Lăng Thái Sơ.
Mỗi đạo hào quang quét qua thì ngôi sao hóa thành bột mịn!
Lăng Thái Sơ vô tâm ham chiến, lại dùng Kim Long Đàn ngăn cản, tốc độ tránh lui thật nhanh.
Nhưng mà vào lúc này có hai đạo khí tức lao nhanh tới.
Hai khí tức bá đạo lao thẳng tới, rõ ràng không kém gì Lăng Thái Sơ cùng với Áo Tư Lạc!
Đây là lỗ đen mây đen phiên thiên và hỗn độn thiên lôi, chính là Khương Tà Vương cùng với Lôi Chiến Dương không thể nghi ngờ!
Khương Tà Vương cùng Lôi Chiến Dương thực lực vô cùng cường đại, bọn chúng ở cách mấy tỷ vạn dặm cũng có thể cảm nhận được bổn nguyên bên này biến hóa.
Vì vậy dùng tốc độ nhanh nhất đi tới xem xét.
– Hình như là tên Lăng Thái Sơ!
Khương Tà Vương hung quang dậm đặc nói ra!
– Gia hỏa khác là ai, không ngờ có thể đối chiến với Lăng Thái Sơ, đầu năm nay Vĩnh Hằng dễ đạt tới như vậy sao?
Lôi Chiến Dương nội tâm không công bằng nói ra.
Hắn tại hỗn độn lôi vực trải qua cửu tử nhất sinh mới miễn cưỡng đột phá đến Vĩnh Hằng chi cảnh, nhưng mà bây giờ luân phiên nhìn thấy Vĩnh Hằng xuất hiện, làm cho hắn cảm thấy thập phần khó chịu!
– Đó là dực nhân chán ghét! Không nghĩ tới bọn chúng cũng có người đột phá tới cảnh giới này, khó trách đông vực vẫn không bình tĩnh.
Khương Tà Vương nhíu mày nói ra.
Ma Hổ tộc cùng dực nhân tộc là đối đầu, những năm gần đây tuy ít có va chạm, nhưng mà bọn họ sở tu luyện tính trái ngược nhau, trong nội tâm rất tự nhiên sinh ra cảm giác chán ghét.
– Bất kể như thế nào, chúng ta có cơ hội rồi, thừa cơ tiêu diệt Lăng Thái Sơ nói sau!
Lôi Chiến Dương nói ra.
Ánh mắt Khương Tà Vương co rụt lại, hưng phấn nói:
– Đúng là cơ hội tốt.
Nói xong hai người lao vào vòng chiến.
Dùng ba đánh một là áp chế tuyệt đối, mấu chốt nhất là long hoàng không có ở đây, hắn càng không có nửa điểm phần thắng.
Lôi Chiến Dương cười nói:
– Không lâu chúng ta vừa chiến bất phân thắng bại, không bằng hiện tại lại đọ sức một phen.
– Chẳng lẽ các ngươi quên ước định rồi sao?
Lăng Thái Sơ hỏi ngược lại.
– Ha ha, ước định là không được đánh ở Thiên Vực, bây giờ là luận bàn giữa chúng ta!
Khương Tà Vương cười một tiếng, thực lực tăng lên thật cao, hắn nhìn qua Áo Tư Lạc nói:
– Ba người chúng ta trước đánh hắn chứ?.
Sắc mặt Áo Tư Lạc do dự, hắn vẫn nói:
– Không bằng các ngươi đọ sức với hắn đi, ta ở bên lược trận cho các ngươi.
Áo Tư Lạc vừa mới dứt lời, đột nhiên Lăng Thái Sơ phóng lên trời, không đối chiến với ba Vĩnh Hằng.
– Lăng Thái Sơ, ngươi đừng hòng trốn được!
Khương Tà Vương vẫn tập trung vào Lăng Thái Sơ, vài lỗ đen bao phủ tới.
Cùng lúc đó Lôi Chiến Dương càng dẫn hỗn độn thiên lôi từ trên trời giáng xuống, vây giết Lăng Thái Sơ.
– Khinh người quá đáng, sau khi ta rời đi, chắc chắn sẽ diệt tộc địa của các ngươi!
Lăng Thái Sơ sợ hãi rống to.
Lăng Thái Sơ cầm Kim Long Đàn và thúc dục, vô số kim long hiện ra, lực lượng cường đại bao phủ không gian.
Nhưng hắn chỉ ngăn cản được chứ không chạy được.
– Đã như vậy, hôm nay kết thúc đi, không phải ngươi chết thì ta mất mạng.
Khương Tà Vương nảy sinh ác độc nói ra.
Lôi Chiến Dương không có nói thêm cái gì, dẫn động hỗn độn thiên lôi đánh xuống.
Ba đại vĩnh hằng đối chiến với nhau, không gian chấn động dữ dội.
Áo Tư Lạc không có xem cuộc chiến, hắn chỉ lạnh lùng nhìn qua, hắn là người ở gần nhất nơi đây, đổi lại những người khác đã sớm biến thành bụi rồi.
– Xem ra muốn thống nhất ngoại vực là không có khả năng, trừ phi lưỡng bại câu thương với bọn chúng!
Áo Tư Lạc nghĩ thầm trong lòng.
Trong lúc đó hắn cảm thụ được phương xa có chấn động khác thường, ánh mắt của hắn co rụt lại:
– Có người thành công cướp lấy Quang Minh chi thạch! Đúng là hảo thủ đoạn a!
Áo Tư Lạc nhìn qua ba người đại chiến, cuối cùng quyết định buông tha xem cuộc chiến.
– Ai dám đoạt thần bảo của ta, đúng là chán sống mà!
Áo Tư Lạc bay nhanh qua một phía.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com