Thần Khống Thiên Hạ – Chương 271: Nữ Nhân Này Đúng Là Một Yêu Tinh. (1)​ – Botruyen

Thần Khống Thiên Hạ - Chương 271: Nữ Nhân Này Đúng Là Một Yêu Tinh. (1)​

– Ha ha, dường như nơi này là Tử Thiên thành đi, chẳng lẽ các ngươi đem
Tử Thiên thành làm thành hậu hoa viên của các ngươi sao, tông môn cũng
không để vào mắt sao? Nếu không phải là các ngươi khinh người quá đáng,
ta làm sao phải khổ như thế, hãy bớt sàm ngôn đi, tam giai linh thảo,
huyền phẩm hoặc huyền tinh, chỉ cần lấy ra khiến ta hài lòng là được, ta lập tức đem hắn thả ra, bất quá đồ của các ngươi phải tốt một điểm, nếu không Lao gia đại thiếu của các ngươi có cảm giác mạng mình đê tiện a!

Lăng Tiếu hào tình vạn trượng cười nói.

Giờ khắc này, thanh niên một đời ở chung quanh đều cảm thấy cử động lần
này của Lăng Tiếu thật không khôn ngoan, cảm giác hắn khẳng định chết
chắc. Lại cậy mạnh, chỉ sợ sẽ gặp phải Lao gia điên cuồng trả thù a!

Đến lúc này một ít thiếu nữ đối với Lăng Tiếu quang đến thần thái thân
mật, cảm thấy nam tử nên có hào khí can vân như vậy, làm việc sợ sợ hãi
hãi, như thế nào cũng khiến cho các nàng cảm thấy không thích.

Trong mắt đẹp của Vũ Tư Tuyết lại càng khó nén vẻ ái mộ, nàng hưng không phải là thích loại nam nhân vừa dũng cảm vừa không mất hài hước này
sao.

Hoa Hiểu Quế ở một bên cũng chú ý tới khác thường của Vũ Tư Tuyết, trong lòng khổ sở không thôi:

– Lão đại a, ngươi ngay cả đệ muội cũng không buông tha, thật không phải là người.

– Người thật xác định muốn cùng Lao gia chúng ta là địch?

Lão giả lần nữa hỏi.

– Ta không có thời gian nói nhảm cùng các ngươi, trong ba tức, không lấy ra vật trao đổi, ngươi liền thay hắn nhặt xác đi.

Lăng Tiếu không kiên nhẫn nói.

Liền ở lúc này, một đạo thanh âm to lớn từ chỗ xa truyền đến:

– Người phương nào dám ở chỗ này gây chuyện?

Một gã lão giả mặc hắc bào nhảy lên mấy cái liền đi tới trước mặt mọi người.

Người này tướng mạo thường thường, nhưng mà quanh thân phát ra một đoàn
khí tức không thể bắt đến, thực lực sâu không lường được, trong lúc giơ
tay nhấc chân cũng sinh ra uy áp, thực lực của người này ít nhất là Linh Sư đỉnh phong.

Một đời thanh niên cũng không ai biết người này, nhưng mà người nguyên vốn ở Tử Thiên thành lập tức tề thanh kêu to nói:

– Ra mắt Cát đại nhân.

Danh Lao gia lão giả kia hiển nhiên cũng biết người này, hướng về phía hắc bào lão giả kia chắp tay nói:

– Ra mắt Cát đại nhân.

Tên hắc bào lão giả kia chính thành thành chủ của Tử Thiên thành, chấp sự Cát Đồ của Tử Thiên tông.

Cát Đồ hướng về Lao gia lão giả gật đầu, nhìn lướt qua Lăng Tiếu cùng Lao Phạm Thanh, âm u nói:

– Đây là chuyện gì xảy ra?

Lao gia lão giả mới vừa muốn nói chuyện, một gã quản sự từ trong tửu lâu bước ra ghé vào bên tai của Cát Đồ thấp giọng mà đem chuyện sơ lược kể
lại một lần.

Con mắt của Cát Đồ ở trên người Lăng Tiếu đảo qua một cái, khẽ nhíu mày
một chút, sau đó hướng về phía quản sự kia khẽ lên tiếng, phất tay để
cho hắn đi xuống.

– Đem người that đi, chuyện này đến đây chấm dứt.

Cát Đồ dùng giọng nói nhàn nhạt không thể cự tuyệt nói.

Lăng Tiếu chần chờ một chút, sau đó đem Lao Phạm Thanh đẩy về phía Lao gia lão giả ở bên kia.

– Khụ khụ…

Lao Phạm Thanh ho mấy cái, lúc này quay đầu lại hướng về phía Lăng Tiếu ném một cái ánh mắt oán độc mắng:

– Tạp chủng chết tiệt, ngươi dám đánh tiểu gia, ta nếu để cho ngươi còn
sống đi ra Tử Thiên thành, ta liền không làm hộ Lao, Trữ bá lên cho ta.

– Im miệng, nói thêm một câu nữa thì lập tức cút đi cho ta.

Cát Đồ hướng về phía Lao Phạm Thanh lạnh lùng quát lên.

Lời này của Lao Phạm Thanh chính là không đem Tử Thiên tông để vào mắt,
không đem hắn cái thành chủ của Tử Thiên thành này để vào trong mắt, lại dám công bố muốn ở trước mắt hắn mà giết người.

Nếu như bỏ mặc hắn uy hiếp người khác như thế, vậy uy tín của Tử Thiên
tông bọn họ ở đâu, chẳng phải là để thanh thiếu niên trong tràng trái
tim băng giá?

– Nhưng mà…

Lao Phạm Thanh từ nhỏ được cưng chiều, làm sao còn nhớ rõ nơi này là Tử
Thiên thành, mà không phải là Phần Địa thành của bọn họ, muốn nói cái gì nữa, Lao gia lão giả ở một bên vội vàng nói:

– Thiếu gia, chúng ta trước đi về, Cát đại nhân, chúng ta cáo từ!

Lao gia lão giả không nói hai lời, kéo lấy Lao Phạm Thanh rời đi.

Tiếp theo Cát Đồ hắng giọng nói:

– Còn có năm ngày chính là ngày tranh cử của tông môn, ở trong năm ngày
này ai dám tiếp tục gây chuyện sinh sự, lập tức hủy bỏ danh sách tranh
cử.

Dứt lời, Cát Đồ lần nữa liếc mắt nhìn Lăng Tiếu một cái, sau đó rời đi.

– Thạt là ăn thiệt thòi rồi, còn tưởng tằng có thể kiếm được chút tiền chứ.

Lăng Tiếu cùng với đám người sau khi rời đi có chút bất phẫn nói.

Người ở chung quanh nghe nói như thế, thiếu chút nữa bị đánh ngã.

Người này thật là không biết sống chết, chẳng lẽ hắn thật không biết thực lực của Lao gia sao?

– Lão đại, ngươi thật không sao chứ, chỗ này của ta có đan dược.

Hoa Hiểu Quế hỏi.

– Không có chuyện gì, không nghĩ tới Tiểu Quy ngươi là một bằng hữu như
vậy, sau này ngươi chính là huynh đệ của Lăng Tiếu ta, đến tông môn ta
bảo kê ngươi.

Lăng Tiếu vỗ ngực nói.

– Vậy còn ta đây?

Vũ Tư Tuyết ở một bên khẽ cười hỏi.

– Ách… Ngươi đương nhiên là tiểu muội của ta…, người nào khi dễ ngươi cứ tới tìm ta, ta giúp ngươi đánh hắn.

Lăng Tiếu do dự một chút rồi đáp. Hắn cũng không tiếp tục đả kích tự tin của Tiểu Quy rồi.

Vũ Tư Tuyết nghe lời này, thần sắc không khỏi trở nên ảm đạm xuống.

– Đi thôi Tiểu Quy, chúng ta nâng ly một cuộc.

Lăng Tiếu ôm lấy Hạ Huyên Huyên, vỗ bả vai Hoa Hiểu Quế nói.

– Lão… Lão đại, ta… Ta sẽ không uống rượu.

Hoa Hiểu Quế không có ý tứ nói.

– Ngươi cái tên này, còn có phải là nam nhân hay không, ngay cả rượu cũng không uống, thật là phục ngươi rồi.

Lăng Tiếu tức giận nói.

Lúc này một đạo kiều thanh vang lên:

– Không biết có thể mời ta uống rượu hay không vậy?

Nói chuyện với Lăng Tiếu chính là Ngọc Liệt Diễm một đường cùng đi tới.

Vóc người của nàng kia lại có thể so được với Vi Đại Nhi, vô cùng bạo
mãn to lớn, hấp dẫn tràn đầy của dã tính khó nén dưới tơ lụa, bắp đùi
thon dài kia khẽ khép lại, thoạt nhìn tương đối có lực, rất dễ dàng làm
cho người ta miên man bất định, ánh mắt kia như hàm chứa thần thái câu
hồn đoạt phách.

– Diễm tỷ tỷ đã lên tiếng, Lăng Tiếu tự nhiên vô cùng vui lòng.

Lăng Tiếu không chút nào tránh né, nhìn thẳng vào Ngọc Liệt Diễm nói,
mắt hổ còn tràn đầy tính xâm lược hướng hai vú sung mãn của nàng nhìn
lại.

Ngọc Liệt Diễm nhoẻn miệng cười nói:

– Vậy còn chờ cái gì, mau vào đi thôi.

Dứt lời, Lăng Tiếu ôm Hạ Huyên Huyên lần nữa đi vào trong tửu lâu, Hoa
Hiểu Quế đi sau Vũ Tư Tuyết nửa bước, theo nhau cùng đi vào.

– Hồ ly tinh!

Vũ Tư Tuyết thấy Lăng Tiếu lại gọi Ngọc Liệt Diễm thân thiết như vậy, trong lòng đối với Ngọc Liệt Diễm khó chịu thầm nói.

– Tiểu Tuyết, cần gì tham dự vào với người này, hắn đắc tội Lao gia sẽ không có kết quả tốt.

Hạ Hầu Sử cùng một thành với Vũ Tư Tuyết lặng lẽ đi tới bên cạnh nàng thấp giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.