Tiểu tâm tư vốn không thoát khỏi cảm ứng của Lăng Tiếu, nhưng Lăng Tiếu cũng không phá đám, dù sao Kiều Phong một mình một thân, hắn ở lại Tiêu gia, đối với Tiêu Linh cũng là một chuyện vui lớn.
– Kiều mỗ cũng chỉ là tiện tay thôi, tiểu nha đầu khiến người ưa thích như Linh Nhi, đổi là ai cũng sẽ cứu nàng thôi!
Kiều Phong hơi mang theo vài phần khiêm tốn nói.
Sau khi vào TIêu gia, Tiêu Linh nhìn thấy Kiều Phong cùng Lăng Tiếu, không tránh khỏi vui quá mà khóc!
Nha đầu này vì Kiều Phong mà liều mạng tu luyện, không tiếc mượn Thần Vương đan nhất cử đạt tới cảnh giới cao cấp Thần Vương.
Muốn mau chóng đạt tới Chí tôn Thủy Thần mới tốt ở Thiên vực đi tìm gia gia của nàng.
Có thể thấy được trong suy nghĩ của nàng đem cái gia gia Kiều Phong này xem trọng đến bậc nào.
Tiêu Linh thừa dịp lúc Lăng Tiếu không chú ý len lén hôn hắn một cái, sau đó đỏ mặt xấu hổ nói một tiếng:
– Đa tạ Lăng Tiếu ca ca!
Nói xong nàng liền xoay người tựa như Bách Linh Điểu mà chạy đi, chọc cho mấy người ở tràng đều là cười to lên.
Tiêu Kính Nhân thì là tâm tư động đậy:
– Linh nhi hài tử này cả đời coi trọng nhất chính là hai người này, Kiều Phong do Linh nhi ra mặt lưu lại làm cung bổng trưởng lão hẳn là không khó, nếu có thể lôi kéo Lăng Tiếu này ở lại Tiêu gia chúng ta vậy thì quá tốt rồi!
– Lăng dược thần ngươi cảm thấy Linh nhi nhà ta như thế nào?
Tiêu Kính Nhân đối với Lăng Tiếu hỏi.
Lăng Tiếu hướng về phía Tiêu Kính Nhân nhìn qua, lập tức nhìn thấu tâm tư của lão.
Lăng Tiếu cười nhạt nói:
– Linh nhi đương nhiên là hảo nữ hài tử thế gian khó gặp, ta một mực xem nàng là thân muội muội của ta mà đối đãi!
– Ta biết Lăng dược thần là nghĩ như vậy, nhưng mà Linh nhi chỉ sợ chưa chắc đã nghĩ như vậy, nhiều năm trôi qua như thế ở Thiên Huyền địa vực không ít anh kiệt thượng môn đề thân, Linh nhi đều là khinh thường đoái hoài tới, duy chỉ có đối với Lăng dược thần ngươi…
Tiêu Kính Nhân vuốt lấy râu trắng nói.
Chỉ là lời của lão còn chưa nói xong, Lăng Tiếu lại đã là cắt đứt nói:
– Lời của Tiêu lão ngươi ta hiểu được, nhưng mà ta vĩnh viễn chỉ xem Linh nhi là muội muội, bất kể ngày sau cần ta làm cái gì, Lăng Tiếu ta tự nhiên sẽ không chậm trễ nửa phần, những chuyện khác liền thuận theo tự nhiên đi!
Tiêu Kính Nhân lộ ra một tia ngượng ngùng, đồng thời trong lòng lại là thật tiếc nuối!
Bất quá chiếm được lời này của Lăng Tiếu coi như là đáng giá!
Lăng Tiếu ở Tiêu gia ngây người mấy hôm liền đề xuất cáo từ rồi.
Chỉ là trước khi hắn rời đi Tiêu Linh lại là muốn một mình nói chuyện với hắn!
Ở trướ một cái đình hình u tĩnh của Tiêu gia, Tiêu Linh thân mặc một bộ lục y thường, cả người mang theo vài phần khí tức không dính vào nhân gian khói lửa, giống như là tiên tử rơi vào phàm trần, đẹp đến để cho người vì đó mà hít thở không thông!
Đơn thuần lấy mỹ mạo mà nói, nàng có lẽ so ra kém Vân Mộng Kỳ, Yên Điệp Kiều, nhưng mà từ trên khí chất nàng so sánh với những nữ nhân kia đều phải thắng một bậc.
Nàng là một nữ tử phiêu miểu không linh, uyển chuyển vô phương!
Lăng Tiếu đi cùng nàng ở trên hành lang ven hồ, trong lòng là một mảnh thư sướng thoải mái.
Không Linh chi thể kia của Tiêu Linh chính là rất dễ dàng làm động tâm tư của người khác, để cho người ta có thể quy về bình tĩnh tự nhiên, tâm bình khí hòa mà thân thể lĩnh ngộ hết thảy.
Tiêu Linh một mực không có nói chuyện, Lăng Tiếu cũng không biết nên nói cái gì, hắn lờ mờ có thể cảm giác được chút ít tâm tư của Tiêu Linh rồi.
– Lăng Tiếu ca ca, cảm ơn ngươi cứu gia gia về!
Thanh âm thanh linh của Tiêu Linh phá vỡ sự yên lặng nói.
Lăng Tiếu cười nhẹ một chút nói:
– Lời này ngươi đã không nói dưới trăm lần rồi!
Sắc mặt của Tiêu Linh khẽ hồng nhuận, nhăn nhó mà đùa nghịch chéo áo, lại không biết phải nói những cái gì rồi.
Lăng Tiếu đi tới giữa hành lang, dừng bước lại ngắn nhìn Kim Lân Ngư trong hồ, lên tiếng nói:
– Ngươi nhìn chúng nó đang truy đuổi nô đùa rất vui vẻ! Vô ưu vô lự, nếu là chúng nó cũng có thể như vậy thì thật tốt!
Tiêu Linh theo đó dừng lại bước chân, ngắm nhìn những ngư nhi kia lên tiếng nói:
– Đúng vậy a, như vậy chúng ta cũng có thể chơi chung một chỗ!
– Ách… Chúng ta không phải là một mực cùng nhau sao?
Lăng Tiếu tùy ý mà đáp.
Không ngờ Tiêu Linh cúi đầu nói:
– Đã bao lâu ngươi mới tới gặp ta một lần, đây gọi là ở chung một chỗ sao?
Ngừng lại một chút nàng ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tiếu, ánh mắt to kia liên tục nháy mấy cái mới nói:
– Lăng Tiếu ca ca, ta cũng bồi tiếp ngươi trở về Thiên Long môn có được không, ta muốn cùng với những tỷ tỷ kia sống chung một chỗ!
– Ách… Cái này không tốt lắm đâu!
Lăng Tiếu chần chờ một chút nói.
Lời này của Tiêu Linh có ý tứ ám hiệu quá rõ ràng, hắn cũng không biết nên nói như thế nào.
Trong mỹ mâu của Tiêu Linh lờ mờ có một chút vụ thủy nói:
– Lăng Tiếu ca ca, ngươi có phải là rất ghét ta hay không?
Lăng Tiếu vội vàng nói:
– Làm sao lại như vậy được, ngươi đừng nghĩ loạn có được không!
– Vậy ngươi vì cái gì không muốn để ta cùng với những tỷ tỷ kia sống chung một chỗ?
Tiêu Linh vừa nói, lệ thủy cũng chảy ra rồi.
Tâm thần Lăng Tiếu hoảng hốt, lập tức giải thích nói:
– Nếu như ngươi đến Thiên Long môn sống chung với những tỷ tỷ kia, lão tổ tông cùng vớ cha mẹ ngươi chắc chắn sẽ rất thương tâm, ngươi cần nghĩ thông suốt!
Ngừng một chút hắn lại nói:
– Nếu như Linh nhi ngươi có thể đạt tới cảnh giới Chí tôn, có thể đi lại tự nhiên mà phi hành xuyên qua địa vực mà nói, ngươi lui tới đều được, ca ca sẽ không có ý kiến đấy.
Nói thật sự, hắn đối với Tiêu Linh chỉ có một loại tình cảm huynh muội, lại không phải là loại tình ý kia, nàng quá thuần chân quá thiện lương, không có nửa điểm dục vọng, để hắn không đành lòng đi phá hoại một phần tâm linh thanh thuần nhất này.
Chỉ là Lăng Tiếu lại là không rõ, Tiêu Linh dù coi là thuần chân nhưng nàng cũng là một nữ tử, nàng cũng khát vọng có một phần tình cảm hoàn mỹ nhất, hi vọng có một bạn tình cả đời tương ái.
– Được rồi, ta nghe Lăng Tiếu ca ca!
Tiêu Linh thu lại chút lệ thủy, lộ ra nụ cười miễn cưỡng nói.
Nàng thủy chung là chưa có đủ dũng khí đi đem suy nghĩ trong nội tâm nàng bày tỏ ra.
Lăng Tiếu nói một tiếng:
– Linh nhi, sau này có chuyện gì nhớ rõ để người báo cho ta một tiếng, ca ca nhất định sẽ ở trong thời gian ngắn nhất chạy đến! Ta đi Liên Hoa giáo tìm Mộng Kỳ tẩu tử của ngươi đây.
Nói xong Lăng Tiếu trùng thiên mà lên, hướng về phương hướng Liên Hoa giáo bắn nhanh mà qua.
Tiêu Linh ngẩng đầu nhìn Lăng Tiếu đã bay đi, lệ thủy lại một lần nữa chảy ra, nàng lẩm bẩm nói:
– Lăng Tiếu ca ca, ta không muốn làm muội muội của ngươi!
Chỉ tiếc Lăng Tiếu lại là không nghe được lời này của angnf rồi.
Nhưng mà Lăng Tiếu ở trên thượng không lại là đã sớm hiểu được tâm tư của nàng, hắn ngồi ở trên lưng Long Mã, lấy ra một đàn liệt tửu mà cuồng ẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com