Lực lượng những kiếm quang này so với trước kia càng thêm cường đại, rất nhiều kiếm quang vô cùng sắc bén, rất nhiều hàn khí đóng băng cả phương Thiên Địa này lại.
Long hình chiến khí rốt cục bị hắn chém cho thu nhỏ lại không ít, bị đóng băng khiến uy lực giảm đi rất nhiều.
Lăng Tiếu đối với việc sử dụng Long hình chiến khí vẫn chưa được thành thạo hoàn mỹ, không cách nào chuyển vận càng nhiều chiến lực qua, chỉ có thể hấp thu nó trở về.
Mục đích của hắn đã đạt đượcn, Băng Đường Thủy đã bị trọng thương, nếu đối phương còn chưa cảm thấy đủ, hắn cũng không ngại giết chết taatscar.
Băng Hàn Phương cùng với Băng Nguy Vũ vừa mới lao ra từ trong Thiên Vực thấy một màn này đều kinh hãi không thôi.
Lực lượng Băng Đường Thủy bọn họ rất rõ, mà Băng Tuyết Đông càng là thủy lão đỉnh cấp trong tộc, ngoại trừ mấy vị lão tổ tông lánh đời không ra ra thì hắn đã được coi như mạnh nhất rồi.
Đáng tiếc, người ta chỉ bằng một cổ chiến khí đã khiến bọn hắn ứng phó không nổi, càng có một người bị trọng thương.
Có thể thấy được thực lực của đối phương biến thái cỡ nào rồi!
Băng Nguy Vũ càng như lọt vào hầm băng, tâm tình trở nên vô cùng bất ổn.
Nếu Lăng Tiếu muốn toàn lực đánh chết hắn, hắn há có thể thoát được!
– Kiều Phong chết tiệt, rõ ràng nhận thức nhân vật như vậy!
Băng Nguy Vũ ở trong lòng mắng thầm.
– Ta nói lại lần nữa, người tự bạo, hoặc ta xử tử hắn tại chỗ, bằng không. . . Các ngươi đều lưu lại chỗ này đi!
Lăng Tiếu bình tĩnh nói.
Vạn bất đắc dĩ, hắn thực không muốn tạo nhiều sát nghiệt, ai bảo hắn là một người thiện lương chứ.
– Làm càn, đừng tưởng rằng thực lực ngươi bất phàm là có thể lấy một địch bốn, hôm nay Băng Tộc chúng ta vô luận thế nào cũng phải khiến ngươi đẹp mắt!
Băng Tuyết Đông sợ hãi rống một tiếng, gọi hộ thân linh thú của mình ra.
Đây là một đầu Tuyết Băng Lang Vương, thập nhất giai trung giai, thân thể cực đại tràn đầy khí tức băng hàn đáng sợ!
Mặt khác, Băng Đường Thủy miễn cưỡng gây dựng lại thần thể, cũng gọi ra linh thú thập nhất giai đê giai Băng Thủy Xà Mãng của mình.
Hộ thân thánh thú của Băng Hàn Phương và Băng Nguy Vũ còn chưa đạt tới thập nhất giai, nhưng là bọn hắn đều toàn bộ võ trang, mặc phòng ngự thần giáp, cầm trong tay đao kiếm, khí tức tăng lên đến cực hạn!
Bốn người tách ra mấy phương hướng, gắt gao khóa chặt lấy khí tức của Lăng Tiếu.
– Chúng ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết quý trọng, vậy thì triệt để đóng băng trong Băng Tộc đi!
Băng Tuyết Đông sâu kín nói một tiếng liền ý bảo những người khác một cái, đều đồng thời xuất chiêu tới Lăng Tiếu.
Băng Lang Vạn Trảo!
Băng Tuyết Đông dẫn đầu xuất chiêu trước, băng kiếm trong tay hóa thành bóng kiếm đầy trời, tất cả hư ảnh Tuyết Băng Lang bỗng hiện ra thôn phệ về phía Lăng Tiếu.
Băng Đường Thủy cũng ra chiêu, trong tay hắn nhiều ra song liêm, hai tay múa, vô số hàn khí, thủy lưu đồng thời xuất hiện.
Băng Thủy Giao Giảo!
Băng Hàn Phương và Băng Nguy Vũ cũng đồng thời ra chiêu.
Vô Cực Băng Trảm!
Băng Thủy Nộ Hàng!
Phương Thiên Địa này nhiệt độ lập tức đóng băng tới cực điểm, vô số băng tinh hiện ra, kiếm ảnh, lang ảnh, quyền ấn, thủy lãng đầy trời chiếm cứ lấy cả phương Thiên Địa này.
Mảng lớn băng hàn chi ý, rất nhiều băng tinh đông lại tất cả hư không Thiên Địa.
Lăng Tiếu ở giữa bốn người rõ ràng ổn như Thái Sơn, trên mặt còn lộ ra nụ cười lạnh.
– Nhiều người lực lượng tuy không tệ, nhưng không biết lượng sức mình, vậy chính là ngu xuẩn!
Lăng Tiếu sau khi mắng một tiếng, rốt cục bắt đầu động.
Vô Cực Vô Thân Thuật!
Đế Long Diệt Thiên Quyết thức thứ tư Băng Phá Sơn Hà!
Lăng Tiếu hóa thành rất nhiều phân thân chi ảnh, hơn nữa cũng đánh ra lực lượng băng thuộc tính, quyền ý như lăng thiên bí mật mang theo trận trận hủy diệt chi lực đáng sợ đánh về bốn phái.
108 tên Lăng Tiếu, 108 đạo Đế Long Diệt Thiên Quyết băng quyền, sinh sinh đánh cho những lực lượng ép xuống kia thành phấn vụn.
Rầm rập!
Rất nhiều băng chi lực lượng đang không ngừng giao thoa, tất cả cực độ băng hàn chi khí càng không ngừng vẩy ra, mỗi một vòng hàn khí đều có thể diệt sát bất kỳ một Thần Vương nào, cho dù là Bán Thủy Thần tới gần một chút cũng phải trọng thương khó lòng ngăn cản.
Những lực lượng này sau khi đối oanh một hồi lâu mới dần dần giảm xuống, bốn đạo bóng người chật vật cũng cấp tốc lui ra sau!
PHỐC PHỐC!
Mấy ngụm máu tươi tung tóe ra, nhưng băng tinh vỡ vụn kia đều nhuộm hồng mảng lớn.
Thân hình bốn người bay ra thình lình chính là bốn gã Chí Tôn Thủy Thần của Băng tộc, trên người mỗi người đều nhiều hơn không ít dấu quyền, thần thể đều bị đánh cho lõm vào, máu tươi loang lổ thấm ra ngoài.
Bọn hắn đều bị trọng thương, bộ dáng lộ ra chật vật không chịu nổi.
Bọn hắn kinh hãi nhìn chằm chằm vào thân ảnh trong sân kia, nhãn thần lộ ra thần sắc không thể tin.
Mặt khác, thập nhất giai thánh thú của hai người bọn họ cũng nhân cơ hội cắn tới nhân ảnh kia.
– Chủ nhân của các ngươi cũng không phải đối thủ của ta, các ngươi có tới cũng chỉ chịu chết thôi!
Lăng Tiếu sâu kín nói một tiếng, một thanh thần kiếm tản ra hàn ý lạnh như băng rơi vào trong tay.
Thân hình hắn như gió như điện, mấy đạo kiếm quang vạch phá trời cao, giống như chém cả phương thiên không nơi này làm mấy khối, chỉ vừa hiện lên thì kiếm quang đã không thấy đâu nữa.
Chưa đến một cái nháy mắt Lăng Tiếu đã thu kiếm lại!
Thân hình hai đầu thánh thú kia cũng đều dừng lại, nhưng sau một khắc, thân thể của bọn nó lập tức biến thành mấy khối bạo liệt ra, rất nhiều thú huyết nhuộm hồng cả trời cao!
– Băng Lang! Thủy Xà!
Băng Tuyết Đông cùng với Băng Đường Thủy cùng kinh hô lên, thánh thú của bọn hắn rõ ràng ngay cả một chiêu cũng không ngăn được liền bị chém thành mấy khối tiêu đời mất rồi.
Cho dù trung giai Chí Tôn đỉnh phong cũng không nên có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy a!
Đây rốt cuộc là tồn tại yêu nghiệt thế nào chứ?
Bốn người bọn họ đều kinh hãi, ý thức được Lăng Tiếu tuyệt không phải bọn họ có thể chống lại được.
– Ngươi chẳng qua chỉ là trung giai Chí Tôn, vì sao mạnh như vậy, chẳng lẽ là do Kim tộc Cổ Hoàng Thần Công sao? Nhưng ngươi rõ ràng là Dược Thần, lại có thể đánh ra công kích băng thuộc tính, cái này. . . Ngươi đến cùng thân có bao nhiêu trọng thuộc tính?
Băng Tuyết Đông có chút suy yếu nói.
Vừa rồi Lăng Tiếu rõ ràng đánh ra băng chi lực lượng mà Băng tộc am hiểu, mà lực lượng quyền ý của băng quyền kia khiến bọn hắn cũng khó mà địch lại, chỉ sợ chỉ có cao giai Chí Tôn mới có thể đè ép được hắn thôi.
Lăng Tiếu không khách khí thu hai khỏa thú đan kia vào, sau đó liếc qua bốn người kia nhàn nhạt nói:
– Tiếp theo chính là lúc tiễn các ngươi ra đi rồi.
– Ngươi. . . Ngươi thật muốn làm vậy sao? Băng tộc chúng ta sẽ cùng ngươi không chết không ngớt đấy!
Băng Hàn Phương rùng mình một cái nói.
– Ta đã cho các ngươi cơ hội, là các ngươi không muốn tiếp nhận!
Lăng Tiếu nói lại nguyên lời bọn hắn nói lúc nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com