Lăng Tiếu mang Long Nữ cùng với bại gia tử gọi trở về, ý định rời khỏi Huyền Linh đại lục.
Tin tưởng ba viên Thủy Nguyên Thạch trấn áp ở chỗ này, Huyền Linh đại lục tuổi thọ sẽ kéo dài hơn một chút.
Thời điểm Lăng Tiếu muốn rời khỏi đây, bại gia tử lại nói:
– Lão đại, ta muốn trở về hiểm địa đã truyền thâu ta tới Thiên Vực, có lẽ nơi đó có không ít thứ tốt.
Lăng Tiếu hứng thú nói:
– Ngươi không nói chuyện này đúng là ta quên, tại Huyền Linh đại lục này có vực môn đại trận truyền thâu thẳng tới Thiên Huyền địa vực, xác thực đáng giá xem xét!
– Ân, trước kia thực lực của ta quá thấp, tiến vào chỗ đó thì bị truyền thâu đi Thiên Vực mà không hiểu, liên lụy được Viêm Hổ thúc chết thảm, ta muốn xem nơi đó có gì cổ quái!
Bại gia tử nói ra.
Ngay sau đó bọn họ đi tới vùng núi non xa lạ.
Trong sơn mạch trung ương của trung vực, thập phần tới gần Nam Hoang, chỗ này gọi là Nam Cách sơn mạch.
Trong phạm vi mấy vạn dặm không có chút nước nào, giống như một tử địa, là loạn thạch chiếm đa số, linh thú rất ít, càng ít cây cối linh thảo.
Trước đó thật lâu, rất nhiều người cho rằng trong sơn mạch này có thể khai thác huyền tinh.
Kết quả rất nhiều thế lực hoặc dong binh đi tới đây đào móc nhưng không có tìm được thứ gì trị gì, vẻn vẹn ngẫu nhiên tìm được vật liệu đá cứng, dùng cung cấp luyện khí mà thôi.
Cho sơn mạch này không ai đặt chân tới!
Hơn nữa chung quanh khu vực này không có bình dân ở lại, bởi vì không có nước nên không ai sinh tồn.
Lúc trước bại gia tử mang theo Địa Liệt Viêm Hổ chạy tới tất cả sơn mạch tìm kiếm kỳ lân tộc khác, cuối cùng liền đi tới đây, nhưng lại đi nhằm vào một bí cảnh.
Mà bí cảnh này nằm ở trung ương của sơn mạch này, nằm trong rất nhiều loạn thạch.
Lăng Tiếu lăng không nhìn qua sơn mạch này, giống như một con rồng đang nằm, mà vị trí trung ương chính là sống lưng của con rồng, nơi đó hiện ra đại khí.
Tuy Lăng Tiếu không hiểu phong thủy, nhưng lại từng trao đổi với Huyền Diệu vài thứ, bao nhiêu cũng hiểu một ít thưởng thức đồ vật.
Đây là long hình, tuy không phải là phong thủy bảo địa tuyệt đỉnh, nhưng địa vực này là bảo đại rất tốt.
Nhưng mà Lăng Tiếu nhìn ra chút mánh khóe, nơi này ngũ hành chủ thổ, thiếu thủy, rất rõ ràng là thổ sát hung địa, tùy thời có địa long xoay người gây họa.
Sờ nghịch lân của rồng, địa long xoay người, uy lực vô cùng, xoắn giết vạn vật.
– Thổ khắc Thủy, nhưng thủy có thể xuyên qua thổ, chỉ tiếc nơi này không có nước chảy, nhất định là sớm trải qua bố trí cấm chế, những cấm chế này tuy đã yếu đi nhiều, nhưng tuyệt đối không phải Thánh giả bình thường có thể phá, bí cảnh này nằm ở nghịch lân của rồng, không có khả năng mở ra dễ dàng, có lẽ nơi này ẩn dấu bí mật thượng cổ gì đó.
Lăng Tiếu thì thào nói một tiếng, liền dẫn Long Nữ cùng bại gia tử đi qua cửa vào bí cảnh.
Cửa vào bí cảnh này nằm giữa đám loạn thạch, những loạn thạch này quá thông thường, không có nửa điểm thần kỳ, lại có cấm chế ngăn cách, cho dù Thánh Hoàng tới cũng không nhìn ra.
Năm đó bại gia tử cùng Địa Liệt Viêm Hổ chỉ may mắn đi vào, mà Địa Liệt Viêm Hổ thì chết ở đây, có thể biết rõ nơi này chắc chắn có chỗ bất phàm.
Nơi này có thạch quật đi xuyên vào lòng đất.
Căn cứ bại gia tử miêu tả, lúc nó đi vào đã gặp biến cố, cho nên nhất định phải bảo Lăng Tiếu cẩn thận, để tránh xảy ra sai lầm!
Lăng Tiếu thần niệm quét qua thạch quật, nhưng mà thần niệm đi sâu vào thì bị cắt đoạn.
– Không ngờ có thể cắn đoạn thần niệm của ta, nơi đây tất có cổ quái!
Lăng Tiếu ngưng trọng nói ra.
Hắn không nghĩ tới dùng cảm ứng Chí Tôn Thủy Thần của hắn lại bị ngăn cách, như vậy đối phương hạ cấm chế thực lực chỉ sợ trên cả hắn!
Lăng Tiếu không có lập tức xông vào, hắn bố trí cấm chế chung quanh, ngăn cách cảm ứng của bên ngoài, miễn cho phát sinh động tĩnh gì dẫn tới nhiều người khủng hoảng.
Dùng năng lực của Lăng Tiếu thì trực tiếp chuyển đám loan thạch đi không thành vấn đề, nhưng mà hung địa này chỉ sợ trận pháp có vấn đề, nói không chừng còn có thể uy hiếp hắn được đấy!
Vào trong thạch quật thì thấy dưới chan có đạo văn khắc lên, rất tỉ mỉ và tinh xảo.
– Rốt cuộc là người nào mà bố trí đại trận to lớn như thế này?
Lăng Tiếu híp mắt lẩm bẩm nói.
Lăng Tiếu bắt đầu tiến hành phá hư những tiết điểm của trận pháp nơi đây.
Trận vân sư cũng không phải hiếm có, do bọn họ ít xuất hiện, nhưng mà năng lực không nhỏ.
Nửa canh giờ sau Lăng Tiếu trọn vẹn phá hư mấy ngàn tiết điểm, tiến thêm được một ngàn mét, rốt cục đi tới khu vực giữa trận vân.
Hắn nhìn thấy bố trí ở bốn phía là mấy chục viên thú đan thập nhất giai, lộ ra vẻ ngạc nhiên!
Bại gia tử cũng nói:
– Ta chính là tới đây và bị truyền tống tới Thiên Vực, Viêm Hổ thúc thì bị xoắn giết.
Lăng Tiếu gật gật đầu.
– Lão đại mặc dù không hiểu trận pháp, nhưng mà cũng biết một ít trận pháp có thể giết người thì nhất định phải dựa vào phương vị đi lại của người bố trận mà giết người, hiện tại ta tuy ta phá được trận pháp bên ngoài, nhưng mà mắt trận vẫn còn, nếu nơi này có mấy thú chục khỏa thú đan thập nhất giai vận chuyển sát trận thì ta phải chết không thể nghi ngờ!
Mấy chục viên thú đan thập nhất giai tương đương mấy cục con thánh thú Chí Tôn, chúng hợp lực một kích có thể nghĩ.
Lăng Tiếu lợi dụng hủy trận phá đi nhiều tiết điểm, lập tức lấy thu đan vào trong tay.
Những thú đan này tuy mất đi tinh hoa nhưng không thể lãng phí.
Sau khi Lăng Tiếu phá vỡ đại trận, nhìn qua bốn phía, hắn thình lình nhìn thấy một ít tàn cốt và tàn binh.
Những da thịt thì khí huyết biến mất, những toái cốt và tàn binh thì mục nát.
Sau khi tiến thêm vài trăm mét, rốt cuộc trong thạch quật có chút tình huống.
Chỉ thấy trước mặt bọn họ là cửa đá mấy ngàn cân, trên cửa đá khắc trận vân huyền ảo, càng có đồ án thiên kỳ bách quái, lộ ra khí tức tang thương cổ xưa.
Huyền Linh đại lục chính là cổ đại lục, nơi này là nơi Chí Tôn bế quan cũng không chừng.
Nhưng mà Lăng Tiếu lại suy đoán không ra là thời đại nào lưu lại, hay là nơi bế quan của Chí Tôn cũng không chừng.
Thần niệm của hắn không cách nào thăm dò trong cửa đá.
Lăng Tiếu đang do dự rốt cuộc có nên phá cửa đá hay không?
Hắn thật sự sợ đây là nơi Chí Tôn bế quan, nhiễu người thanh tĩnh, tuyệt đối là chuyện rất thất lễ.
– Nơi này nhiều năm không có nhân khí, đoán chừng cũng không có ai bế quan ở đây, vào trước nói sau!
Lăng Tiếu do dự một chút vẫn mở cửa đá ra, nhìn xem bên trong cất dấu bí mật gì.
Lăng Tiếu thu Long Nữ cùng bại gia tử lại, quan sát tình huống bốn phía.
Hắn sợ đây là một sát trận cất dấu bí mật gì, một khi va chạm vào thì hắn khó sống được.
Lăng Tiếu cẩn thận đi tới cửa đá, đánh giá trận vân và đồ án thiên kỳ bách quái điêu khắc trên đó.
– Trận vân thật phiền phức!
Lăng Tiếu thì thào lẩm bẩm.
Hắn nhìn thấy trận vân của Huyền Diệu khắc rồi, nhưng mà trận vân khi đó lại kém xa ở nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com