Ngay thời điểm Ba Mạc đuổi giết Lăng Tiếu thì Lạc Đông Thăng đã ngăn cản trước mặt Ba Mạc.
– Ta và ngươi còn chưa chiến xong, mơ tưởng muốn chạy trốn!
Lạc Đông Thăng dốc sức xuất kích, mười vạn dặm chung quanh giống như bị hỏa thần điểu quét qua, rất nhiều bổn nguyên hỏa diễm thiêu đốt Ba Mạc.
Ba Mạc không có ham chiến, hắn dùng búa chém tang hỏa diễm, đồng thời không ngừng lui ra phía sau.
Đáng tiếc Lạc Đông Thăng không có ý định cho Ba Mạc cơ hội trốn đi, công kích không gián đoạn, khiến cho Ba Mạc phải ứng chiến!
– Lạc Đông Thăng, là ngươi bức ta không thể không giết ngươi sao?
Ba Mạc đã lửa giận ngập trời.
Nếu như Lạc Đông Thăng vẫn bức như thế, hắn chỉ có thể dùng toàn lực giết Lạc Đông Thăng rồi nói sau.
– Có bản lĩnh thì cứ giết ta, ta chờ đây!
Lạc Đông Thăng cuồng nhiệt nói ra.
– Tốt, đã như vầy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Ba Mạc trầm giọng quát.
Ngay sau đó hắn rốt cục dùng thứ thứ bảy mươi tám của Khai Thiên Phủ.
Bàn Cổ cự thần xuất hiện, cầm thần phủ hủy diệt chém xuống.
– Như vậy mới có ý tứ!
Lạc Đông Thăng hứng phấn rống to lên, trong tay hóa thành một cột lửa quét qua Bàn Cổ cự thần.
Rầm rập!
Cứng đối cứng va chạm nhau, Lạc Đông Thăng bị Ba Mạc đẩy lùi nửa bước.
Nhưng nửa bước này đại biểu cho rất nhiều thứ.
Lạc Đông Thăng lại không cho là đúng, hắn tinh tu hỏa thuộc tính, đối lập lực lượng hơi yếu hơn Ba Mạc là rất bình thường, hỏa diễm cuồng bạo của hắn quét qua đối thủ!
Đây chỉ là bắt đầu, Ba Mạc liều lĩnh công kích Lạc Đông Thăng cuồng, từng búa chung cực bổ xuống, một búa tiếp một búa, không ngớt không dứt.
Lạc Đông Thăng cuối cùng bị ép lui ra phía sau, khóe miệng mang theo vết máu, Cổ Thần khí đỉnh cấp của hắn sinh ra vết rạn!
Như thế xem ra Lạc Đông Thăng quả nhiên kém Ba Mạc một bậc.
Lạc Đông Thăng phun một ngụm máu tươi vào thần khí của mình, chữa trị vết nứt của nó.
Lạc Đông Thăng cũng dùng một kích tuyệt sát của bản thân, cần phải có một kích phân thắng bại.
Rất nhiều Thiên Ngoại vẫn hỏa hiện ra, vô số tử hỏa đốt cháy không gian, khiến không gian mười vạn dặm biến thành địa ngục, giống như tận thế.
Khai Thiên Phủ chung cực thức tám mươi mốt thức!
Bàn Cổ cự thần thân hiện trong biển lửa, rất nhiều búa ảnh chém rụng núi sông, hủy diệt vô số ngôi sao, sinh sinh chém tan hỏa diễm.
Hai kích chung cực va chạm với nhau, khiến cho tất cả Chí Tôn Thủy Thần chung quanh lui xa, cũng dừng sát phạt, kinh ngạc nhìn qua một màn này.
Nhân vật trên Chí Tôn bảng quyết đấu, lực lượng vô cùng khủng khiếp, tuyệt đối có thể nói là kinh thiên nhất chiến.
– Đây là nhân vật tuyệt đỉnh trên Chí Tôn bảng quyết đấu sao? Thật sự là quá kinh khủng!
– Thiên Vực có Chí Tôn top một trăm đều ra ngoài vu sơn ngoạn thủy, cơ hồ vô địch đương đại, ai có thể địch nổi, bọn họ chiến đấu không ai can thiệp được, chỉ chết mới có thể quyết ra thắng bại!
– Hy vọng Lạc lão có thể thắng, hôm nay đại cục đã định, Thần Phủ Bang đã không có khả năng lật bàn!
– Nói không sai, một người dù mạnh hơn nữa, cũng khó có thể địch nổi nhiều người chúng ta, lão thất phu này phải chết không thể nghi ngờ.
– Hôm nay nếu không phải có Lăng Tiếu ra tay, chúng ta không có khả năng thắng nhẹ nhõm như vậy.
Tuyệt cường oanh chiến kéo dài suốt mấy canh giờ, khí tức từ từ bình tĩnh lại.
Ngọn lửa kia không còn chút nào, Bàn Cổ cự nhân cũng biến mất trong thiên địa.
Hai đạo thân ảnh bay ra xa, Lạc Đông Thăng lui vạn mét, rất nhiều thần huyết không ngừng bắn ra, mà Ba Mạc cũng lui hơn tám ngàn mét, thần sắc không tốt bao nhiêu.
So đấu lực lượng tuyệt đối thì Lạc Đông Thăng thua một bậc!
Tĩnh! Tuyệt đối tĩnh!
Đội ngũ hai phe không ai nói chuyện, đều yên tĩnh chờ đợi.
Hai gã Chí Tôn đỉnh phong tay áo bồng bềnh, không có hành động gì, vô cùng quỷ dị.
Phanh! Phanh!
Bỗng nhiên hai tiếng nổ vang lên, thân thể của hai người tự bạo trong ngoài, thần thể không thừa, máu tươi tung tóe không ngớt.
Ngay sau đó thần thể của bọn họ nhanh chóng ngưng tụ lại, nhưng mà khí tức yếu đi nhiều.
– Vũ si quả nhiên không hổ vũ si, không nghĩ tới nhiều năm không gặp, cảnh giới đã tinh tiến như thế!
Ba Mạc nhìn qua Lạc Đông Thăng nói ra.
Lạc Đông Thăng lạnh nhạt nói:
– Nhưng mà vẫn không áp được ngươi, nhưng mà ngươi cũng không đánh bại ta!
– Đúng vậy a, nhưng trạn chiến này là Thần Phủ Bang đã bại, nhưng mà… Ta khuyên các ngươi đừng có đụng tới Thần Phủ Bang, bằng không ta sẽ tới ngoại vực gọi tất cả minh hữu tới, quay về tiêu diệt Kim tộc các ngươi!
Ba Mạc vẫn không quên uy hiếp.
– Ha ha, ngươi đại khái có thể thử mà, hôm nay ngươi không có cơ hội trốn đi!
Lăng Thái Mông cuối cùng vẫn hừ lạnh nói ra.
– Vậy sao? Ta muốn chạy trốn thì không ai ngăn cản được!
Ba Mạc lườm Lăng Thái Mông nói ra.
– Đã như vầy vậy ngươi ăn một thương của ta!
Lăng Thái Mông quát một tiếng, đâm thẳng vào Ba Mạc một thương, một kim long gào thét bay tới.
– Hy vọng Kim tộc các ngươi vĩnh viễn đừng đi tới ngoại vực, chuyện hôm nay Ba Mạc ta nhất định đòi lại!
Ba Mạc nói một tiếng, trên người có một đoàn máu huyết, thân thể giống như hóa thành huyết ảnh, cuốn theo mười tên đồng bạn còn thừa lại bay đi.
Tốc độ cực nhanh này vượt qua tất cả Chí Tôn Thủy Thần, không ai cản được.
– Nhiên Huyết Độn Thuật!
Lăng Thái Mông hoảng sợ nói!
Đây là thủ đoạn khi bọn họ đạt tới Chí Tôn đỉnh phong, lợi dụng máu huyết của bản thân bức bách tới cực hạn, có thể tăng tốc độ lên gấp mấy lần.
Loại thủ đoạn này gây ra tổn thương thân thể to lớn, nếu không có thần tài bổ sung máu thôn phệ khôi phục, như vậy cảnh giới sẽ giảm xuống.
Ba Mạc quả nhiên là thế không không tầm thường, rõ ràng lợi dụng thủ đoạn tổn thương này cũng muốn mang những người khác cùng đi.
Lăng Thái Mông muốn truy kích, trừ phi là cũng thiêu đốt máu huyết như Ba Mạc đồng mới có thể làm được.
– Lão gia hỏa đáng chét, hôm nay cho hắn trốn, ngày sau hậu họa không ít.
Lăng Thái Mông cau mày quát.
– Hắn thật muốn trốn, chúng ta không ai cản được! Trận chiến vừa rồi ta vẫn thua một phần!
Lạc Đông Thăng vừa nói, khóe miệng có máu tươi chảy ra, thần thể lại nứt ra lần nữa.
Lăng Thái Mông nhìn qua Lạc Đông Thăng không có quá nhiều khiếp sợ, giống như sớm biết sẽ có kết quả như vậy.
– Cuộc chiến này chỉ còn đột phá Huyền Hoàng đại trận, về sau Thiên Long địa vực sẽ không còn Thần Phủ Bang!
Lăng Thái Mông nói một tiếng, trực tiếp nhảy vào Thiên Vực.
Chỉ đợi tới khi Thần Vương của Thiên Long Môn và Nhật Nguyệt Tông cùng tới, bọn họ sẽ công phá Huyền Hoàng đại trận, đó là thời điểm Thần Phủ Bang diệt vong!
Trận chiến này Thiên Long Môn và Nhật Nguyệt Tông tổng cộng đến hơn tám mươi người, chỉ bỏ mình mười hai người, trong đó có tám người là của Nhật Nguyệt Tông, có bốn người là của Thiên Long Môn, so với đối phương bỏ mạng hơn sáu mươi người, tuyệt đối là đại hoạch toàn thắng!
Người của Thiên Long Môn biết rõ, nếu như không có Lăng Tiếu thì bọn họ sẽ không ít như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com