Không ít đối thủ trước mặt Chí Tôn của Kim tộc, Thiên Long Môn và người trợ giúp bị đánh chết, bọn họ cũng không rõ là ai tương trợ.
Nhưng bọn họ cũng an tâm vì đối phó Thần Phủ Bang không cần lo lắng.
Thần Phủ Bang hơn tám mươi người, rất nhanh chết hơn ba mươi người, mà Thiên Long Môn cùng Nhật Nguyệt Tông bên này chết không tới năm người, ưu thế đã nghiêng qua một bên.
Nhưng mà cùng Độc Cô Tấn khiêu chiến tên Chí Tôn cao giai có chút nội tình, lại triệu hồi hai chủng độc vật, làm cho Độc Cô Tấn ăn thiệt thòi lớn.
Trừ độc ong ra, còn có rắn rết năm màu, số lượng cũng không ít, hơn nữa ẩn chứa độc nguyên thập phần khủng bố, một khi bị trúng khó sống được.
Độc Cô Tấn có sáu đầu thánh thú thập nhất giai, đều bị độc vật dây dưa khó phân thân, thậm chí còn có một con trúng độc châm của Phong Hậu, đã mất đi phân nửa chiến lực, về sau còn tùy ý cho độc vật khác khi dễ tới chết.
Độc Cô Tấn mất đi thánh thú trợ giúp, tên Độc sư kia có hai độc vật bảo hộ, tiến hành vây giết Độc Cô Tấn, Độc Cô Tấn những năm này mới tấn giai Chí Tôn cao giai, tại chiến lực kém đối phương một bậc, hơn nữa người ta còn lấy nhiều khi ít, hắn khó đỡ nổi.
– Đáng chết, nếu mang theo Huyên Huyên là tốt rồi, có thần thú chu tước thì tên này làm sao hung hăng càn quấy như vậy chứ!
Độc Cô Tấn hối hận trong lòng.
Lúc này một đầu độc phong và con rết năm màu giáp công Độc Cô Tấn, một độc châm sắc bén đâm tới, mà con rết năm màu dùng răng độc mang theo độc nguyên cắn tới.
– Đi chết đi!
Tên Độc Sư kia cười lạnh, lại phong tỏa đỉnh đầu của Độc Cô Tấn, song chưởng tập trung vào Độc Cô Tấn.
Độc Cô Tấn mặt xám như tro, hắn đã bị độc nguyên làm ảnh hưởng, muốn tránh thoát công kích ba phương vị là không có khả năng!
Thời điểm Độc Cô Tấn tuyệt vọng thì hắn cảm thấy có người kéo tay của hắn, kéo hắn ra xa xa.
– Xảy ra chuyện gì?
Tên Độc sư và hai con thánh thú công kích thất bại, nhịn không được kinh ngạc nói.
Hắn rõ ràng cảm ứng được đối phương không thể phản kháng, nhưng đột nhiên biến mất.
Độc Cô Tấn cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, hắn cảm ứng được có người kéo nhưng không thấy là ai.
– Ngươi là ai?
Độc Cô Tấn nhịn không được trầm giọng nói.
– Lão gia tử, ngươi an tâm dưỡng thương đi, ta đi thu thập hắn!
Lăng Tiếu thần hồn phân thân nói ra.
Hôm nay hắn ẩn dấu thân hình, không có năng lực đặc thù thì đừng mong thấy hắn.
– Lăng Tiếu?
Độc Cô Tấn nghe ra giọng của Lăng Tiếu, hắn than thở, Lăng Tiếu thần hồn đã lao tới chém giết tên Độc Sư.
Lăng Tiếu trực tiếp thi triển Cửu Dương Phần Thiên Quyết, đánh tan tất cả lực lượng ẩn chứa đônc nguyên!
Hai con thánh thú này dính thiên hỏa thiêu đốt không chịu được nên gào thét, muốn thoát nhưng mà nhanh chóng bị đốt thành cặn bã.
– Là ai đi ra cho lão tử!
Tên Độc sư lộ ra thần sắc hoảng sợ quát.
– Đợi sau khi ngươi chết, có lẽ sẽ biết rõ ta là ai!
Thần hồn của Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, một đạo tử hỏa bao phủ độc nguyên kia..
Độc khí nhất sợ hỏa công, một khi gặp lửa sẽ biến mất như cỏ khô bén lửa.
Bồng bồng!
Rất nhiều thiên hỏa hình thành xu thế bao vây, thiêu chết tên Độc sư kia.
Thiên Long Môn đại thế đã định, người của Thần Phủ Bang bị đè ép nên chết không ít người.
Có thể nói có Lăng Tiếu tồn tại, trực tiếp ảnh hưởng tới mấu chốt thắng bại hiện tại.
Đây chính là chỗ đáng sợ của thuật ẩn hồn, căn bản không người nào phát giác được và bị diệt sát, muốn phòng bị cũng không phòng được.
Lạc Đông Thăng giao chiến Ba Mạc nên can bản không rảnh phân thân, đang toàn lực ứng chiến.
Lạc Đông Thăng là vũ si, chiến lực của hắn không yếu hơn Ba Mạc, hai người đánh thế lực ngang nhau.
Bọn họ thật muốn phân ra thắng bại, chỉ sợ càng khó phân sinh tử.
Thời điểm Ba Mạc cảm nhận được khí tức bên mình biến mất không ít, hắn rốt cục cũng phân thần.
– Giao chiến với ta mà dám phân tâm, bại cho ta!
Lạc Đông Thăng quát một tiếng, thần khí hợp nhất, hóa thành một đầu hỏa thần điểu đánh thẳng vào Ba Mạc.
Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt thiên địa.
Ba Mạc phục hồi tinh thần lại, vận chuyển lực lượng ngăn cản, tiếp một chiêu này.
Nhưng mà lực lượng của hắn bị đánh tan, hỏa thần điểu phá không quét tới, hỏa diễm thiêu đốt bát phương.
Ba Mạc dùng Khai Thiên Phủ ngăn cản, nhưng mà lực chưa đủ nên bi đẩy lùi ngàn dặm.
Đồng thời hắn mượn nhờ lực lui ra phía sau, giết nhữn người hắn đi qua.
– Dám giết nhiều người của ta như vậy, lão phu cho dù liều cũng muốn các ngươi chôn cùng!
Ba Mạc trùng kích tới, thần niệm quét qua, hắn phát hiện người Thần Phủ Bang hắn mang tới vẫn lạc hơn năm mươi người.
Không biết bao nhiêu năm mới xuất hiện một tên Chí Tôn Thủy Thần, thoáng cái hao tổn nhiều người như vậy, đây là tổn hao lớn.!
Ba tới trước một nữ Chí Tôn của Nguyệt Tông, không chút lưu tình chém nữ Chí Tôn xinh đẹp này thành hai nửa.
Hắn không có dừng lại, thân hình đã xuất hiện bên cạnh người khác, Khai Thiên Phủ chém xuống, chém chết một người, máu tươi chảy đầm đìa, lộ ra tràng cảnh giật mình.
Nhân vật trên Chí Tôn bảng quá mạnh mẽ, càng là Chí Tôn đỉnh phong thì càng mạnh.
Người khác của Thiên Long Môn cùng với Nhật Nguyệt Tông nhìn thấy Ba Mạc nổi điên thì khẩn trương lên, bọn họ không thể ngăn được nhân vật đáng sợ như vậy.
Nhưng mà tốc độ của bọn họ chậm hơn, mà Ba Mạc không bị ảnh hưởng gì, hành động tự nhiên.
Sau một khắc hắn đã xuất hiện trước mặt Lăng Tiếu và Dương Hải.
– Con sâu cái kiến bình thường cảm dám phạm Thần Phủ Bang, chết đi!
Ba Mạc cầm búa chém xuống Dương Hải.
Dương Hải thân thể như lâm vào hầm băng, thân thể không cách nào nhúc nhích được, rất nhanh sắp biến thành vong hồn.
Nhưng mà một búa này tới trước đỉnh đầu của Dương Hải thì có một đạo kiếm khí quét qua người của Ba Mạc.
Những kiếm khí này tập kích điên cuồng, làm cho người ta khó lòng phòng bị!
Ba Mạc cảm thấy bị uy hiếp, phòng ngự của hắn sinh ra dấu vết bị xé rách, rất nhiều phong nhận xâm nhập vào.
– Người nào có thể phá phòng ngự của ta?
Ba Mạc không thể không quay búa lại ngăn cản, trong lòng của hắn nghi hoặc.
Ở đây trừ Lạc Đông Thăng ra, cũng chỉ có Lăng Thái Mông có chiến lực đánh với hắn, hai người này không phải phong thuộc tính, hắn nghĩ không ra còn có ai có thể uy hiếp hắn!
Chỉ thấy thần hồn của Lăng Tiếu chẳng biết lúc nào cầm lấy U Ảnh thần kiếm, tránh thoát một búa của Ba Mạc hơn nữa còn kéo Dương Hải lui lại.
Thần hồn của Lăng Tiếu bạo phát lực lượng, lại cầm U Ảnh thần kiếm trong tay, uy lực của nó không thua gì bất cứ Chí Tôn đỉnh phong nào cả.
– Giả thần giả quỷ, đi ra cho lão phu!
Ba Mạc sợ hãi rống một tiếng, dùng búa quét qua thần hồn của Lăng Tiếu.
Thần hồn của Lăng Tiếu không dám ngăn cản, hắn sớm biết Ba Mạc này lực lượng to lớn, cho dù hắn dùng bảy mươi lần cũng không phải đối thủ.
Trọng lực khí tràng của Ba Mạc bao phủ, tốc độ của Lăng Tiếu dù vô song cũng không né được một kích của Ba Mạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com