Thần Khống Thiên Hạ – Chương 238: Lăng Gia Khó Khăn. (2)​ – Botruyen

Thần Khống Thiên Hạ - Chương 238: Lăng Gia Khó Khăn. (2)​

Chắc hẳn đây chính là chỗ của tinh anh của hai phe rồi, mà Lăng gia nội viện bên kia mới thật sự là chiến đấu cấp quan trọng.

– Hổ vệ thống lĩnh lại có mấy phần bản lĩnh, bất quá danh tiếng của các ngươi cũng đến đây là chấm dứt rồi.

Một gã võ giả Hỏa thuộc tính của Lý gia trong tay múa lên song câu hướng Lăng Viễn cuồng oanh.

Thực lực của Lăng Viễn mặc dù tương đương với đối phương, nhưng mà hắn
lấy một địch hai, hơn nữa thuộc tính lại bị đối phương khắc chế, mắt
thấy liền bị hai đạo hỏa diễm gây thương tích.

Lăng Tiếu ở giữa không trung không dám chần chờ, chỉ huy bại gia tử
phóng xuống dưới, Liệt Viêm kiếm trong tay hướng võ giả của Lý gia chém
tới.

Phốc!

Tốc độ của bại gia tử nhanh đến cỡ nào, Lý gia võ giả kia mới vừa kịp phản ứng đã bị Lăng Tiếu một kiếm chém thành hai nửa.

Đánh lén lần này tuyệt đối khiến cho người ta ra ngoài ý liệu, ai có thể nghĩ đến giữa không trung còn có người được.

hai gã đê giai Linh Sư kia của Lý gia cùng Lam gia hoảng hốt, lập tức hướng về phía sau rút lui.

– Tiếu nhi!

Lăng Viễn nhìn thấy người đến vui mừng kêu lên.

– Đại bá cái gì cũng đừng nói, gia gia đã chạy về nội viện rồi, chúng ta trước hợp lực giết chết những tạp chủng này.

Lăng Tiếu từ trên người bại gia tử nhảy xuống nói.

– Tốt, giết cho ta!

Lăng Viễn mới vừa rồi bị hai người vây đánh đến vô cùng tức giận, hiện
nay đối phương chỉ có hai gã đê giai Linh Sư, mà hắn cùng với Hổ Nhất
đồng dạng là Linh Sư, lấy một chọi một hắn hoàn toàn có thể nắm chắc đem hai người này giết chết.

– Bại gia tử giết sạch bọn họ cho ta!

Lăng Tiếu hướng về phía Hỏa Kỳ Lân hạ lệnh.

Bại gia tử mới vừa rồi không đem Lý Thiên Trọng giết được, tức giận rất
lớn, nó cảm thấy mất thể diện ở trước mặt Lăng Tiếu, lần này nó nghẹn đủ rồi, nới rộng ra miệng máu, một đạo hỏa trụ hướng những Huyền Sĩ kia
của Lý, Lam hai nhà bắn tới.

Tốc độ của hỏa trụ cực nhanh, hơn nữa hỏa thế rất lớn, người của Lý, Lam hai nhà một bộ phận phản ứng không kịp bị trúng hỏa diễm, đốt cháy tới
bọn họ oa oa kêu thảm thiết.

Bên này, Ngũ hành sứ giả, 24 Hổ vệ cùng chấp sự của Lăng gia tụ lại ở
trong nhà Lăng Tiếu khí thế đại chấn, cùng nhau hướng người của hai nhà
Lý, Lam giết tới.

Lăng Viễn cùng Hổ Nhất lần nữa đối mặt với hai gã đê giai Linh Sư kia.

Lăng Tiếu ở một bên tùy thời mà động, hắn biết chỉ cần lại giải quyết
một gã đê giai Linh Sư nữa, hắn bên này nhất định có thể chuyển bại
thành thắng rồi.

Đúng lúc này, Kim sắc Lang Vương chạy đến, phía sau nó còn có mười mấy tên độc nhân đuổi tới.

Có Kim sắc Lang Vương tới, Lăng Tiếu không có suy nghĩ nhiều lập tức chỉ huy nó hướng Linh Sư giai của hai nhà Lý, Lam đánh tới, hắn vung lên
Liệt Viêm kiếm xông vào trong Huyền Sĩ của Lý Lam hai nhà, ỷ vào tốc độ
của Phong thuộc tính cùng với uy lực của Huyền khí giống như sói vào bầy cừu, đến mức lập ức có một người bị một kiếm chém thành hai nửa, giết
đến đối phương sợ kinh hãi.

Không cần bao lâu, ở duới sự giết chóc của Lăng Tiếu, Hỏa Kỳ Lân cùng
với một đám tinh anh Lăng gia, chấp sự của hai nhà Lý, Lam một cái cũng
trốn không thoát, mà những độc nhân kia tất cả đều bị Lăng Tiếu cắt mất
đầu, bị chết đến không thể chết lại.

Về phần hai gã Linh Sư kia thấy đại thế đã mất liền muốn chạy trốn,
nhưng mà ở dưới tốc độ của Kim sắc Lang Vương không có một người nào có
thể thoát được.

Sau một phen giết chóc, trước nhà của Lăng Tiếu xác người khắp nơi, máu
chảy thành sông, cảnh tượng có thể so với luyện ngục đáng sợ chí cực.

– Tiếu nhi, ngươi có hay không nhìn thấy Thái thượng trưởng lão.

Lăng Viễn sau khi phục dụng mấy viên đan dược, hướng Lăng Tiếu hỏi.

Bọn họ lần này toàn bộ thối lui đến bên nhà Lăng Tiếu, tất cả đều là
Lăng Tiếu đã sớm tính toán an bài, bởi vì Lăng Thương cảm thấy ở thời
khắc nguy hiểm, Thái thượng trưởng lão sẽ nhìn ở trên mặt mũi của Lăng
Tiếu mà hỗ trợ, đáng tiếc người nào cũng không biết Thái thượng trưởng
lão ở ngoài thành đại chiến, sinh tử còn chưa biết.

– Đại bá, ta cũng đã có một thời gian ngắn chưa gặp Lão thái gia rồi, chẳng lẽ…

Lăng Tiếu hồi đáp, trong lòng không khỏi phỏng đoán.

Nếu như không phải là Thái thượng trưởng lão đã xảy ra chuyện gì, Lý, Lam hai nhà thật dám xâm phạm đến sao?

Trong lúc nhất thời, thần sắc của Lăng Viễn lại ngưng trọng xuống.

– Thống lĩnh, chúng ta cùng đi trợ giúp tộc trưởng cùng trưởng lão bọn họ thôi.

Hổ Nhất ở một bên nói.

– Người của Lý, Lam hai nhà toàn bộ xuất động, chúng ta đi qua cũng
không làm nên chuyện gì, bất quá cho dù chết ta cũng muốn kéo theo mấy
cái đệm lưng.

Lăng Viễn âm u nói, tiếp theo hắn lại vỗ vỗ bả vai của Lăng Tiếu nói:

– Tiếu nhi, sau này gia tộc liền nhờ vào ngươi.

Dứt lời, Lăng Viễn cùng Hổ Nhất liền hướng nội viện lướt nhanh tới.

Lăng Tiếu cũng không khuyên ngăn bọn họ, bởi vì bọn họ đều có được thực
lực Linh Sư giai, ít nhất có thể giúp được không ít việc.

– Mọi người theo ta cùng đi, giết sạch những vương bát đản kia của Lý, Lam hai nhà.

Lăng Tiếu vung cánh tay liền quát, sau đó hướng phương hướng có đánh nhau lướt tới.

Lý, Lam trừ Linh Sư giai ra, còn có rất nhiều chấp sự hộ vệ đều đồng
thời xuất động, hơn nữa còn có những độc nhân kia, những người này đều
là chịu trách nhiệm đối phó với nhóm hộ vệ cùng với giết sạch gia quyến
của Lăng gia.

Lăng Tiếu biết mình đến nội các tạm thời không thể giúp đỡ được gì,
nhưng mà nếu giết những chấp sự này của Lý, Lam hai nhà, hắn vẫn là thừa sức.

Ngũ hành sứ giả, 24 Hổ vệ cùng với một ít chấp sự của Lăng gia nghe được lời nói của Lăng Tiếu cũng không tiếp tục ở chỗ này nữa, toàn bộ đồng
thời xuất động giết địch.

Lăng Chiến ở trong phòng nắm lấy một cây trường thương đồng dạng muốn đi ra ngoài giết địch, bất quá lại bị Mộng Tích Vân kéo lại.

– Tích Vân ngươi buông ra, ta thân là một thành viên của Lăng gia, há có thể trơ mắt nhìn gia tộc diệt vong.

Lăng Chiến sục sôi nói.

– Chiến ca, tâm của ngươi sao ta lại không biết, nhưng mà nhân gia hiện
tại xuất động đều là cao thủ Huyền Sĩ giai, ngươi thân là một cái Huyền
Giả chạy đi ra, trừ chịu chết còn có thể làm gì.

Mộng Tích Vân khuyên.

– Nhưng… Nhưng là để cho ta ở chỗ này chuyện gì cũng không làm, cùng hèn nhát có gì khác nhau.

Lăng Chiến áy náy nói.

– Không, Chiến ca, chúng ta mặc dù không thể tham chiến, nhưng chúng ta
có thể chiếu cố những người thụ thương của gia tộc, coi như là tận một
phần lực của chính mình rôi.

Mộng Tích Vân nói.

– Ai, ghê tởm, nếu như ta khôi phục lực lượng, nhất định phải giết cho bọn họ đến mảnh giáp không còn.

Lăng Chiến đem trường thương ném qua một bên buồn chán nói.

Trong nội viện của Lăng gia, từng đợt tiếng oanh tạc vang lên không dứt.

Nguyên lai là đình viện hùng vĩ phong cách cổ xưa cơ hồ ở dưới những lần oanh tạc này biến thành phế tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.