Thần Khống Thiên Hạ – Chương 232: Lấy Một Địch Bốn. (1) – Botruyen

Thần Khống Thiên Hạ - Chương 232: Lấy Một Địch Bốn. (1)

– Hắc, tiểu tử ra vẻ mà thôi, ngay cả ta…

Lam bào thanh niên kia khinh thường cười nói.

Song, lời hắn còn chưa nói hết, cổ họng giống như mắc phải xương cá, hai mắt trợn thật lớn, thần sắc kinh hãi không nói ra lời, ba tên thanh
niên khác đồng dạng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy bạch y thiếu niên ở giữa kia sau khi trúng chiêu, như cũ nguy
nga bất động, thần tình lạnh nhạt, một chút cũng nhìn không ra bộ dạng
như bị thương nặng.

– Loại công kích này gãi ngứa cho ta cũng không xứng.

Bạch y thiếu niên kia càng dùng ánh mắt khinh miệt xem thường lam bào thanh niên kia nói.

Lam bào thanh niên bị tức đến toàn thân phát run, cắn răng quát một tiếng:

– Đừng tưởng rằng mặc vào vệ giáp phòng ngự là ta không thể giết được ngươi.

Lam bào thanh niên kia khí thế tăng lên, cả người giống như diều hâu
nhảy lên nhào tới, Thanh kiếm trong tay họa xuất ra từng vòng kiếm văn
như cuộn sóng, hướng trước mặt bạch sắc thiếu niên kia công tới.

Kiếm quang nhộn nhạo tản ra sát khí lạnh thấu xương.

Lam bào thanh niên cho là bạch y thiếu niên kia mời vừa rồi ngăn trở một kích kia của hắn hoàn toàn là bởi vì trên người có phòng ngự giáp cao
giai, bằng không làm sao có thẻ không hư hao chút nào được.

Bạch y thiếu niên liếc mắt nhìn thanh sắc kiếm quang một cái, không hề
giống như mới vừa rồi là không nhìn công kích của đối phương, một tay
đặt lên chuôi đao ở sau lưng.

– Bại cho ta đi!

Bạch y thiếu niên kia rốt cục động thủ, hắn hét lớn một tiếng, một đạo
kim quang huy sái, phảng phất ở giữa không trung xẹt qua một cái kim sắc thải hồng.

Ầm!

Kim quang đụng vào thanh mang, thanh mang trong nháy mắt bị phá mở thành hai nửa, kim mang như cũ hướng lam bào thanh niên ở giữa không trung bổ tới.

– Không tốt!

Lam bào thanh niên ở giữa không trung không cách nào né tránh, hoành kiếm ở trước ngực ngăn chặn một chiêu này.

Phốc!

Lam bào thanh niên kia thân thể bị đao thế cường đại đánh bay ra.

Ngay sau đó chỉ thấy bạch y thiếu niên kia, đại đao vào vỏ, dưới chân đạp một cái, cả người giống như mị ảnh lướt đi ra ngoài.

Phanh phanh!

Lam bào thanh niên kia thân thể còn chưa rơi xuống mặt đất, bạch y thiếu niên kia đã đuổi tới trước người, liên tục oanh ra mấy chưởng.

A!

Lam bào thanh niên căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, liên tục gặp
oanh kích, phát ra một tiếng hét thảm hướng phía ngoài lôi đài bay đi.

– Có mấy phần bản lãnh, để cho Lý Thiên Hào ta tới đánh bại ngươi!

Một gã thanh niên khác một mực không nhúc nhích quát lên một tiếng,
trường kiếm trong tay liên tục đâm vài kiếm, kiếm quang hỏa hồng khí thế lăng lệ hướng bạch y thiếu niên kia oanh tới.

Bạch y thiếu niên kia tự nhiên chính là Lăng Tiếu rồi, mà mới vừa rồi bị Lăng Tiếu hai chiêu bại địch chính là Lam gia Lam Kiếm Nhân.

– Ta nói rồi, gặp được người của Lý gia các ngươi, ta thấy một cái phế một cái.

Ánh mắt Lăng Tiếu trầm xuống một cái, hắn quyết định không để cho Lý
Thiên Hào bất cứ cơ hội nào, hắn muốn thay Đường ca của hắn ác liệt báo
thù.

Ngân Quỷ huyết đao lần nữa xuất ra khỏi vỏ, kiếm quang lại xuất hiện!

Mời vừa rồi Lăng Tiếu đây là dùng Kim khắc Mộc, phá vỡ công kích của Lam Kiếm Nhân, mà hắn lần này gặp phải Lý Thiên Hào là Hỏa thuộc tính, tự
nhiên sẽ không lại dùng Kim thuộc tính công kích, mà là chuyển thành
Băng thuộc tính công kích.

Kinh Hàn Nhất Miết!

Một đạo đảo ảnh băng hàn cự đại trong nháy mắt đem hỏa mang đang nhào
tới kia đông kết lại, đao thế không giảm, so với một chiêu mới vừa rồi
phá Lam Kiếm Nhân còn muốn đáng sợ hơn.

– Băng thuộc tính công kích!

Bất luận là Lý Thiên Hào hay là tất cả mọi người trên đài cao đều động dung rồi.

Mới vừa rồi Lăng Tiếu rõ ràng là phát ra Kim thuộc tính công kích, vậy
mà bây giờ lại phát ra một loại thuộc tính khác, hơn nữa Băng thuộc tính công kích so với Kim thuộc tính công kích tựa hồ càng thêm bá đạo.

Lý Thiên Hào hoảng sợ, lập tức toàn lực đón đỡ.

Đáng tiếc, một chiêu này của Lăng Tiếu nhưng là ngưng tụ mười phần huyền lực của mình, uy lực vô cùng cường đại, coi như là cao giai Huyền Sĩ
cũng không dám dễ dàng đón lấy.

Ầm!

Lý Thiên Hào trường kiếm bị chấn rời tay, thân thể bị đẩy lùi mười mấy bước, hổ khẩu tiên huyết vẩy ra.

Lăng Tiếu bổn cũ soạn lại, lần nữa phóng ra bộ cước truy sát tới.

Bất quá cũng đã sớm có người ngăn cản đường đi cảu hắn.

– Có chút ý tứ, thực lực có thể so với cao giai Huyền Sĩ, có thể xứng cho ta xuất kiếm.

Lý Viêm mang theo đấu bồng kia che ở trên đường đi của Lăng Tiếu, khẽ cười nói.

– Giả thần giả quỷ, đừng tưởng rằng ngươi là cao giai Huyền Sĩ liền rất giỏi, lão tử như cũ đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ.

Lăng Tiếu vô cùng không uy kẻ giả trang này, Ngân Quỷ huyết đao trong tay liên tục vung chém.

Bất quá lần này Lăng Tiếu lại không dùng chiêu cũ, mà là sử Nhiếp gia đao pháp thức thứ hai:

– Băng Phong Tam Xích!

Nhiếp gia đao pháp là gia truyền đao pháp của Phong Thần Nhiếp Phong,
tổng cộng chia làm sáu thức, thức thứ nhất Kinh Hàn Nhất Miết, thức thứ
hai Băng Phong Tam Xích, thức thứ ba Hồng Hạnh Xuất Tường, thức thứ tư
Đào Chi Yêu Yêu, thức thứ năm Đạp Tuyết Tầm Mai, thức thứ sáu Lãnh Nhận
Băng Tâm. Mỗi một chiêu so sánh với một chiêu trước uy lực càng thêm
cường đại.

Lúc trước Lăng Tiếu chỉ là Huyền Giả giai, chỉ có thể miễn cưỡng đánh ra thức thứ nhất, hôm nay trở thành trung giai Huyền Sĩ, ba thức trước đã
có thể sử dụng, về phần ba thức sau chỉ sợ phải tới Linh Sư giai mới có
thể sử ra đi.

Chỉ thấy một đạo băng trụ giống như thực chất hướng Lý Viêm đập xuống,
Băng Hàn chi ý để cho mọi người ở phụ cận lôi đài đều rùng mình một cái.

– Thật là đáng sợ, cao giai Huyền Sĩ cũng sử không ra một chiêu cường đại như vậy, chẳng lẽ đây là cao giai huyền kỹ?

– Có khả năng, bất quá Lăng gia không phải là chỉ có Kim Thương quyết là Thanh cấp huyền kỹ thôi sao?

– Lăng gia tích lũy ngàn năm, chẳng lẽ ngươi thật cho là nhân gia chỉ có một quyển Thanh cấp huyền kỹ sao?

Lý Thiên Hào ở không xa nhìn băng trụ kia, không khỏi may mắn mới vừa
rời đối phương không dùng một chiêu này, nếu không hắn hiện tại nhất
định là ở dưới lôi đài rồi.

Đối mặt với cường chiêu như thế, sắc mặt Lý Viêm mặc dù ngưng trọng nhưng lại không lựa chọn tránh né.

Một đạo hỏa mang cự đại hiện ra, trên lôi đài trở nên một mảnh chí
nhiệt, một con linh thú Hỏa thuộc tính hư ảo xông về phía băng trụ kia,
băng trụ trong nháy mắt bị tan rã ra.

Lăng Tiếu bị khí thế cường đại đánh lùi về phía sau mười mấy bước mới đứng vững thân hình.

– Huyền khí!

Lăng Tiếu nhìn chằm chằm Hỏa kiếm trong tay Lý Viêm kinh ngạc nói.

– Hảo nhãn lực, có thể để cho ta xuất kiếm, ngươi đủ tự ngọa rồi.

Lý Viêm tay nắm lấy một thanh trường kiếm tản ra hỏa mang nồng đạm âm u nói.

– Đó là Liệt Viêm huyền kiếm của Lý gia, cư nhiên cũng truyền cho Lý
Viêm này rồi, xem ra Lý Viêm mới là nhân vật lĩnh quân một đời của Lý
gia, Lý Thiên Hào chẳng qua là làm nền a!

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.