Mỗi bình đan dược mười khỏa, Cố Khí Đan mỗi khỏa giá trị chừng năm nghìn kim tệ, Tật Phong Đan mỗi khỏa giá trị chừng hai vạn kim tệ, Sinh Cơ
Đan giá trị chừng năm vạn kim tệ, tổng giá trị bảy mươi lăm vạn, mà Mạc
Hồng Mai ra giá một trăm vạn cũng coi như hợp lý, tất nhiên mang đến đấu giá hội khẳng định giá sẽ không thấp hơn.
Lăng Tiếu trầm tư một chút nói:
– Mạc bà bà, đan dược này cũng không thể bán cho ngài.
Mạc Hồng Mai nghe Lăng Tiếu nói liền không vuo:
– Cháu rể, ta cho ngươi thêm thêm mười vạn kim tệ, tổng cộng một trăm
mười vạn kim tệ, nếu như ngươi còn cố ý muốn cầm đi đấu giá thì thôi đi.
Mạc Hồng Mai vốn có ấn tượng không tệ với Lăng Tiếu, trẻ tuổi như vậy đã đạt đến trung giai Huyền Sĩ, còn có linh thú đáng sợ đi theo, nàng cơ
hồ có thể đoán được tương lai Vẫn Thạch Thành sẽ là thiên hạ của Lăng
Tiếu, cho nên mới một mực gọi Lăng Tiếu là cháu rể, định gả cháu gái
cho Lăng Tiếu, cũng là lui lại một đường lui cho La gia sau này.
Thế nhưng hiện giờ ấn tượng của nàng đối với Lăng Tiếu đã hoàn toàn thay đổi, chẳng chỉ là ba bình đan dược, tuy rằng khó lấy tới một chút,
nhưng hàng năm vẫn có thể đạt được một ít. Hôm nay nàng ra một trăm mười vạn để Lăng Tiếu bán trao tay cho La gia rõ ràng còn không chịu bán,
nàng cho rằng Lăng Tiếu quá mức bợ đít nịnh bợ, không thấy rõ tình thế
trước mắt. Nếu vì ba bình đan dược này mà cùng nàng huyên náo không vui, hắn không nàng nàng ngăn cản không cho hắn và cháu gái ở cùng một chỗ
sao?
La Khinh Sương ở bên cũng tức giận nói:
– Tiếu ca, ngươi thật nhỏ mọn, ta… Ta về sau không để ý tới ngươi nữa.
Lăng Tiếu sờ lên mũi cười nói:
– Bà bà ngươi hiểu lầm ý ta rồi, ta nói là những đan dược này không bán cho ngươi, chứ không nói là không bán thứ khác!
– Ngươi… Ngươi còn có đan dược nhị giai?
Mạc Hồng Mai sửng sốt một chút hỏi.
Ngay sau đó Lăng Tiếu như ảo thuật lại lấy ra ba bình đan dược giống hệt như trước, sau đó nói:
– Bà bà, ba bình vừa rồi ta cho ngươi xem chỉ là phẩm chất kém nhất, ba bình này mới thật sự là đan dược tốt.
Mạc Hồng Mai không thể chờ đợi được đoạt mất, tiếp theo mở nắp bình ra,
một cổ vị thuốc còn đậm hơn trước tán phát ra, trong bình từng khỏa đan
dược ôn hòa mượt mà, so với trước kia nhìn thấy quả thật tốt hơn không
ít
Mạc Hồng Mai tuy rằng không phải Luyện Dược Sư, nhưng nàng vẫn có thể phân biệt phẩm chất tốt xấu của những đan dược này .
– Thật sự là đan dược tốt chỉ Luyện dược đại sư tam phẩm mới có thể
luyện ra ah, màu sắc và dược lực so với vị Luyện Dược Sư của Linh Thảo
Đường kia luyện ra càng tốt hơn, ba bình này ta cho ngươi 150 vạn, bán
cho bà bà được không?
Mạc Hồng Mai có chút kích động nói.
Lăng Tiếu cười khổ lắc đầu.
Hắn đang muốn nói chuyện, Mạc Hồng Mai lần nữa hiểu lầm hỏi:
– Chẳng lẽ ngươi vẫn còn chê ít? Giá này không thấp hơn giá đấu giá đâu!
Lăng Tiếu tranh thủ thời gian nói:
– Bà bà ngươi đừng vội, ba bình đan dược này xem như lễ vật vãn bối hiếu kính ngài, sao không biết xấu hổ mà thu kim tệ chứ, ngươi đây không
phải là đang làm khó tiểu tử sao?
Trong lòng của hắn không khỏi nhớ tới một câu kinh điển kiếp trước, đàm tiền thương thế ah!
– Ngươi… Ngươi nói là muốn tặng ba bình đan dược này cho ta?
Mạc Hồng Mai không thể tin được hỏi thăm.
Lăng Tiếu gật đầu nói:
– Đúng vậy, ba bình này tặng ngài, ba bình trước kia thì phiền ngài thay ta đấu giá một chút.
– Tốt… Tốt… Ánh mắt Sương nhi quả nhiên không sai, vậy lão thân
không khách khí nữa, kim tệ lần này ngươi đấu giá được ta sẽ phân phó
người không thu hoa hồng, , xem như chút tâm ý của ba ba a!
Mạc Hồng Mai trong lòng phiền muộn đều bị quét sạch, hiện giờ càng thấy Lăng Tiếu càng thoả mãn.
La Khinh Sương một bên nhìn Lăng Tiếu càng si mê không thôi, nếu như
hiện giờ Lăng Tiếu thật sự muốn ăn luôn nàng thì chỉ sợ nàng cũng sẽ
không do dự đáp ứng.
Lăng Tiếu lại trò chuyện một hồi với Mạc Hồng Mai, sau đó mới đứng dậy cáo từ.
La Khinh Sương thì thập phần không muốn bỉu môi nói:
– Tiếu ca, trước kia ngươi nói đến gặp người ta, hiện giờ nửa năm không gặp, chẳng lẽ ngươi không ở lại bồi người ta sao?
Lăng Tiếu nhéo nhéo mặt La Khinh Sương nói:
– Sương nhi nghe lời, đợi ngày mai đấu giá hội chấm dứt, Tiếu ca lại cùng ngươi được không?
– Đây là ngươi nói, không thể lừa gạt ta, bằng không thì về sau sẽ không để ý ngươi nữa đâu.
La Khinh Sương hết sức cao hứng nói.
– Đương nhiên.
Lăng Tiếu đáp.
Trước khi bọn người Lăng Tiếu rời khỏi đấu giá hội, thiếu phụ tiếp đãi
bọn hắn ban đầu trong tay cầm một tấm Tử Tinh Tạp đưa cho Lăng Tiếu.
Loại tạp này đại biểu cho Lăng Tiếu ở trong đấu giá hội của La gia chính là khách quý đỉnh cấp.
Lăng Tiếu biết rõ đây là chút ý tứ nhỏ Mạc Hồng Mai hồi báo hắn nên cũng không khách khí nhận lấy.
Hắn sở dĩ hào phóng như vậy, tặng ba bình đan dược cho Mạc Hồng Mai,
nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là vì La Khinh Sương, nói như thế nào đó
cũng là người tình của hắn, đương nhiên phải đối tốt với nàng. Một
nguyên nhân khác chính là muốn thông qua phương thức như vậy để giao hảo với La gia, hắn hiện giờ đã đắc tội Lý gia, tự nhiên không thể lại gây
cường địch, bởi vì cái gọi là nhiều địch nhân, không bằng nhiều một
người bạn.
Hắn làm như vậy hoàn toàn là vì tương lai.
Trên đường quay lại Lăng gia, Vi Đại Nhi có chút không vui, Lăng Tiếu
luôn trêu chọc nàng nhưng nàng chỉ lãnh đạm đáp lại vài câu, so với
trước kia như hai người khác.
Lăng Tiếu trong lòng nói thầm
– Chẳng lẽ tỷ tỷ ghen tị?
Hắn suy đoán không sai, Vi Đại Nhi đúng là đang ghen tị, trong nội tâm
đang mâu thuẫn có nên tiếp tục đi theo bên người Lăng Tiếu hay không.
Lúc đi qua chợ, có mấy người ngăn cản đường của bọn người Lăng Tiếu.
Người tới rõ ràng còn mặc võ phục có tiêu chí Lý gia.
Nhất thời, Ngũ Hành Sứ Giả lập tức liền trở nên cảnh giác.
Những người này tổng cộng có năm người, tuy rằng đều là cao thủ Huyền Sĩ giai nhưng chỉ có một gã là cao giai Huyền Sĩ, mặt khác còn có một gã
trung giai Huyền Sĩ cùng với ba gã đê giai Huyền Sĩ.
Lăng Tiếu thật sự không hiểu nổi chỉ với chút thực lực của bọn hắn rõ ràng lại không biết xấu hổ ngăn đường bọn mình.
Lăng Tiếu bên này, trừ hắn là trung giai Huyền Sĩ và Vi Đại Nhi là đê
giai Huyền Sĩ ra, những người khác đều cao giai Huyền Sĩ, hơn nữa cũng
chừng bảy người, cho dù đối phương đến nhiều thêm hai tốp đội ngũ như
vậy nữa hắn cũng không sợ.
Bên phía võ giả Lý gia, tên cao giai Huyền Sĩ kia rất trẻ tuổi, thoạt
nhìn chỉ chừng ba mươi, khuôn mặt anh tuấn cương nghị, dáng người cao
lớn uy mãnh, so với Lăng Tiếu phải cao hơn nữa cái đầu, đủ để hắn có lực sát thương cực lớn với thiếu nữ.
Lăng Tiếu thật không nghĩ tới Lý gia còn nhân vật như vậy, hắn cảm thấy
tên này vô luận là tướng mạo hay tu vị đều chỉ kém hơn hắn một chút, nếu như không có sự hiện hữu của hắn thì danh xưng Vẫn Thạch Thành đệ nhất
mỹ nam không phải là người trước mắt này thì có thể là ai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com