Lăng Tiếu thân là chủ nhân bao tay linh thú, thời khắc nào cũng có thể cảm ứng được không gian bên trong.
Lúc này thu ấu kỳ lân vào, dường như nó không thích hoàn cảnh trong đấy, yêu cầu đi ra ngoài, Lăng Tiếu liền cảm ứng được.
Vì vậy Lăng Tiếu thả nó ra.
Giải quyết vấn đề linh thú, Lăng Tiếu tâm tình thật tốt.
– Độc ưng, ngươi đi ra một chút.
Lăng Tiếu nhìn qua một hướng kêu to.
Ngay sau đó một thân ảnh xuất hiện trước mặt Lăng Tiếu, chính là người hầu độc ưng của Lăng Tiếu.
– Độc ưng bái kiến thiếu gia!
Độc ưng cung kính khom người trước mặt Lăng Tiếu.
Độc ưng cùng Lăng Tiếu đi vào sơn mạch, do Lăng Tiếu giúp hắn lấy được
hắc linh chi ngàn năm, làm cho hắn đột phá đến Huyền Sĩ cao giai, một
thân tu vị này trong thành Vẫn Thạch tính toán là tồn tại đỉnh cấp. Độc
ưng biết rõ tất cả là do thiếu gia ban cho hắn, nội tâm của hắn đã sớm
trung thành với Lăng Tiếu bái.
Hôm nay Lăng Tiếu ra khỏi sơn mạch, tu vị tăng tới Huyền Sĩ trung giai,
chuyện này làm độc ưng khiếp sợ vạn phần, nhớ ngày đó hắn từ Huyền Sĩ
cấp thấp đột phá lên Huyền Sĩ trung giai tốn rất nhiều năm, mà thiếu gia mới hai tháng đã từ Huyền Giả trung giai tăng lên Huyền Sĩ trung giai,
tốc độ khủng bố đúng là đả kích người.
Khi nhìn Lăng Tiếu mang theo mấy linh thú trở về, càng làm hắn im lặng,
hắn trăm phần trăm có thể khẳng định, thiếu gia là một “yêu nghiệt” .
Đồng thời chuyện này làm hắn tin tưởng tương lai của Lăng Tiếu.
– Trong khoảng thời gian này vất vả ngươi rồi!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói với độc ưng.
Độc ưng vẫn đi theo hắn vào trong sơn mạch, do Lăng Thương đề phòng Nhị
trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão hai người, càng phân phó độc ưng thời
khắc bảo hộ an nguy của Bạch Vũ Tích.
Sau khi Lăng Tiếu về đến nhà, hắn liền cảm ứng được độc ưng đang tồn
tại, biết rõ hắn đang âm thầm bảo hộ Bạch Vũ Tích, không vi phạm dặn dò
của hắn, cảm thấy độc ưng rất trung thành với hắn.
– Làm việc cho thiếu gia chính là vinh hạnh của độc ưng!
Độc ưng đáp, hắn móc trong túi ra.
– Bẩm thiếu gia, ta mang toàn bộ vũ khí trước kia bán đi rồi, tổng cộng là hai vạn năm nghìn kim tệ, thỉnh thiếu gia nghiệm thu.
Độc ưng nói vũ khí chính là bên cạnh sơn mạch thủy đàm đánh chết đám người Thanh Lang và Bành thị thất ưng đoạt được.
Lăng Tiếu không có tiếp nhận kim tệ, mà nhàn nhạt nói:
– Những kim tệ này ngươi mang theo, về sau ngươi ở bên cạnh ta, lúc cần thì lấy dùng.
– Vâng, thiếu gia!
Độc ưng ứng một tiếng sau đó thu lại.
– Độc ưng, bản thiếu gia đã nói với ngươi, chỉ cần trung tâm theo tùy
tùng bản thiếu gia, bản thiếu gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi,
Huyền Sĩ giai cũng không phải cuối cùng, lời này ngươi nhớ rõ chứ?
Lăng cười hỏi.
– Độc ưng nhớ rõ!
Độc ưng có chút kích động đáp.
Ban đầu ở sơn mạch, Lăng Tiếu đã từng nói qua lời này với hắn, lúc ấy
hắn còn bán tín bán nghi, hôm nay nhìn thấy tốc độ phát triển của Lăng
Tiếu thì hắn triệt để tin tưởng.
– Nhớ gốc linh thảo này chứ?
Lăng Tiếu từ không gian giới lấy Âm Phong Thảo ra hỏi độc ưng.
Độc ưng tâm thần bất định gật đầu, tỏ vẻ nhớ rõ. Trong lòng của hắn nghĩ:
– Chẳng lẽ đây là linh thảo cấp thấp?
Lúc trước hắn hiến cho Lăng Tiếu cũng không biết đây là Âm Phong Thảo,
chỉ cảm thấy bất phàm mới hiến cho Lăng Tiếu. Nếu như giá trị không cao
mà bị thiếu gia biết rõ thì quá thảm.
– Đây là Âm Phong Thảo cấp ba cao giai!
Lăng Tiếu nói.
– Âm Phong Thảo!
Độc ưng cả kinh nói.
Lăng Tiếu nhìn qua, biểu lộ của độc ưng tự nhiên là không biết Âm Phong
Thảo, bằng không cũng không hiến cho hắn, giá trị của nó cũng cao đấy,
huống chi độc ưng cũng có chút ít phong thuộc tính, đối với độc ưng mà
nói tuyệt đối phi thường hữu dụng.
Lăng Tiếu đem Âm Phong Thảo ném cho độc ưng.
Độc ưng không rõ ràng lắm nhìn qua Lăng Tiếu, hắn cho rằng Lăng Tiếu muốn đuổi hắn đi, lúc này rất dứt khoát quỳ trên đất nói:
– Độc ưng đáng chết, thỉnh thiếu gia đừng đuổi độc ưng đi, độc ưng nguyện thừa nhận hình phạt nào cũng được.
– Ha ha, ai nói muốn đuổi ngươi đi!
Lăng Tiếu cười một tiếng, sau đó nâng độc ưng lên.
– Đây là thưởng cho ngươi, hy vọng ngươi dựa vào Âm Phong Thảo có thể
tăng độ tinh khiết của phong thuộc tính, đương nhiên, có thể ngưng kết ra phong sát khí là tốt nhất.
Âm Phong Thảo có thể đề cao độ tinh khiết của phong thuộc tính, có cơ hội ngưng kết phong sát khí, đề cao lực sát thương.
Võ giả bình thường đột phá lên Huyền Sĩ giai có thể phân rõ thuộc tính
bản thân, mà thuộc tính càng đại biểu lực lượng tương lai của võ giả. Ví dụ như một gã Huyền Sĩ giai là hỏa thuộc tính, nếu như độ tinh khiết
của hắn chỉ là 30%, như vậy tốc độ của hắn chậm hơn võ giả có 40% độ
tinh khiết rất nhiều, nếu như có thể đạt được linh thảo hoặc đan dược
tăng độ tinh khiết lên, như vậy tốc độ tu luyện sẽ đề cao thật lớn.
Kỳ thật đây cũng là vấn đề thiên tư của mỗi người.
Độc ưng dùng hỏa thuộc tính làm chủ, phong thuộc tính làm phụ, độ tinh
khiết phog thuộc tính của hắn không cao, có lẽ chỉ có 15%, nếu như hấp
thu Âm Phong Thảo thì độ tinh khiết tăng thêm 10%. Như vậy phong thuộc
tính liền đạt tới 25%, tốc độ tu luyện phong thuộc tính của hắn tăng lên nhiều lắm, tốc độ chạy còn nhanh hơn trước kia nhiều. Nhưng mà bất luận kẻ nào cũng chỉ có thể hấp thu một cây Âm Phong Thảo, ăn thêm cũng vô
dụng.
Âm Phong Thảo còn có một đặc điểm, chính là có cơ hội ngưng kết ra phong sát khí.
Lực sát thương của phong sát khí rất lớn, nhưng lại có chứa tính ăn mòn, có thể đề cao sức chiến đấu của võ giả.
Độc ưng không nhận ra Âm Phong Thảo, tuy biết rõ tác dụng cua Âm Phong Thảo nhưng mà trong lòng nhất thời không nói ra lời.
Nhưng mà ý nghĩ của hắn vẫn thanh tỉnh như trước, hắn cảm thấy Lăng Tiếu có khả năng thăm dò trung tâm của hắn, vì vậy đem Âm Phong Thảo lần
lượt đưa cho Lăng Tiếu.
– Thiếu gia, gốc Âm Phong Thảo này ngươi giữ đi.
– Bảo ngươi nhận lấy đi, bổn thiếu gia không cần, đêm nay ngươi quay về
bế quan, cho đến ngươi phải hấp thu Âm Phong Thảo xong mới trở ra.
Lăng Tiếu thập phần hào phóng nói. Ai kêu không gian giới của hắn còn có rất nhiều Âm Phong Thảo chứ, huống chi hắn đã có phong sát khí, căn bản không thèm để ý tới một cây Âm Phong Thảo.
– Đa tạ Thiếu gia thành toàn!
Độc ưng sững sờ một chút, dập đầu cảm tạ.
Trong lòng của hắn thật sự vô cùng cảm động! Thiếu gia thật sự là quá hào phóng.
Giá trị của Âm Phong Thảo tối thiểu vượt qua trăm vạn kim tệ, xuất ra
đấu giá chỉ sợ đáng giá nhiều hơn, mà bây giờ thiếu gia lại thưởng cho
hắn, hắn có thể không cảm động sao?
– Tốt, đừng cảm động như đàn bà vậy, chờ ngươi sau khi xuất quan ta sẽ
cho ngươi hai bộ công pháp tu luyện, cho ngươi sớm ngày đột phá chí Linh Sư Giai.
Lăng Tiếu khoát tay nói ra.
Độc ưng cảm tạ lần nữa, sau đó trở lại phòng của mình tu luyện.
Một số năm sau, độc ưng nhớ lại tình cảnh năm này, hắn vẫn cảm động vạn
phần, cảm giác lúc trước mình lựa chọn theo thiếu gia là quyết định sáng suốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com