Thần Khống Thiên Hạ – Chương 183: Gài Bẫy Cả Lão Ba. (2)​ – Botruyen

Thần Khống Thiên Hạ - Chương 183: Gài Bẫy Cả Lão Ba. (2)​

Sau khi mấy thị nữ rời đi, Bạch Vũ Tích hơi hơi đỏ mặt đi tới trước mặt Lăng Tiếu và nói:

– Thiếu gia, Vũ Tích thay quần áo cho ngài.

Lăng Tiếu nhìn qua Bạch Vũ Tích kiều diễm ướt át, nuốt nuốt nước miếng nói.

– Tốt!

Trong khoảng thời gian hắn nín hỏng rồi, từ trước ở cùng với La Khinh
Sương nhưng không dám xử lý nàng, trong nội tâm vẫn áp chế.

Vào lúc Bạch Vũ Tích nhẹ nhàng linh hoạt cỡi áo của hắn ra, dục hỏa trong người Lăng Tiếu càng mạnh.

Rốt cục hắn cũng cởi quần áo của Bạch Vũ Tích ra, ôm lấy Bạch Vũ Tích sau đó hôn lên môi ngọc.

Bạch Vũ Tích đã sớm hy vọng vào Lăng Tiếu, cảm thụ Lăng Tiếu bức thiết
như vậy, nàng không có bất kỳ phản kháng, ngược lại thèm khát vì được
thiếu gia sủng hạnh. Nàng ôm eo hổ của Lăng Tiếu, bộ dáng mặc quân chà
đạp.

Hai lưỡi dây dưa, đinh hương bốn phía.

Lăng Tiếu vừa hôn Bạch Vũ Tích, vừa sờ mó khắp người Bạch Vũ Tích.

Hương thơm thanh thuần mười phần, than thể hấp dẫn động lòng người hiện ra trước mặt.

Thân thể Bạch Vũ Tích càng không ngừng run rẩy, lông mi run run hiện ra ý khó xử, nói khẽ:

– Thiếu gia, Vũ Tích muốn!

Oanh!

Lăng Tiếu bạo phát, dục hỏa dâng trào, thân thể chấn động, trên người
hắn không còn quần áo dư thừa, bàn tay vuốt ve bộ ngực của Bạch Vũ Tích, ma chưởng còn lại sờ mó từ trên xuống dưới, kéo thân thể của nàng vào
sát người của hắn.

– Ah…

Khe suối của Bạch Vũ Tích bị kim thương của Lăng Tiếu đâm vào, bộ dáng đau đớn không thôi, nội tâm thầm hô:

– Chỗ đó của thiếu gia thật lớn!

Tuy nàng trước kia đã thành nữ nhân của Lăng Tiếu, nhưng mà hai tháng
qua chưa làm chuyện này, phía dưới đương nhiên co lại rồi, thời điểm
Lăng Tiếu tiến vào thì nhất định cảm thấy đau.

Lăng Tiếu dường như tìm được điểm phát tiết, cảm giác ướt át kia làm cho hắn cảm giác thật thoải mái, lúc này gầm nhẹ một tiếng, điên cuồng dập
mạnh.

Trong lúc nhất thời trong phòng Lăng Tiếu tràn ngập tiếng rên rỉ mê người, xuân quang đại phóng.

Sau khi trải qua thích ứng, hạ thân của Bạch Vũ Tích không còn đau nữa,
ngược lại cảm thấy rất sướng, cảm giác dục tiên dục tửu làm nàng mê say, nàng càng ngày càng mất phương hướng, nàng chỉ biết là nàng phi thường
cần thiếu gia, cần thiếu gia vĩnh viễn làm vậy với nàng, cho nàng
khoái hoạt muốn chết.

Lăng Tiếu cũng thập phần hưởng thụ, nghẹn hai tháng bây giờ lại tìm được nơi phát tiết sung sướng.

Thời gian dần qua, động tác của Lăng Tiếu chậm dần, ôm Bạch Vũ Tích cùng tiến vào trong bồn tắm, chiến đấu dưới nước càng thêm kịch liệt, trong
thùng gỗ nước bắn ra tung tóe.

Bất tri bất giác hai người làm trong phòng cả buổi sáng. (Trâu chứ chẳng phải người)

Hai người cùng nằm trên giường, thân thể trần trụi cúi đầu nói nhỏ với nhau.

Bạch Vũ Tích càng không ngừng hỏi Lăng Tiếu thời gian này trải qua
chuyện gì, mỗi lần nghe được Lăng Tiếu nói tới chỗ đặc sắc thì lại ôm
lấy thân thể Lăng Tiếu.

Nàng biết rõ tuy thiếu gia ngoài miệng nói thập phần nhẹ nhõm, nhưng mà lúc đó chắc chắn rất nguy hiểm.

– Đúng rồi, Vũ Tích hiện tại đã là Võ Đồ cấp bảy, chờ khi đột phá lên
Huyền Giả, thiếu gia tìm người đối luyện cho ngươi, cho ngươi gia tăng
kinh nghiệm thực chiến, như vậy mới có ích cho tu luyện.

Lăng Tiếu tham luyến vuốt ve bộ ngực và khe suối ướt át của Bạch Vũ Tích nói ra.

Hai tháng đi qua, Bạch Vũ Tích đã từ Võ Đồ cấp bốn tăng lên Võ Đồ cấp bảy.

Tốc độ này không thể nói là nhanh kinh người, chủ yếu là Lăng Tiếu
truyền cho nàng Thủy Nguyệt Thần Công xác thực là công pháp cường đại,
hơn nữa cũng do Bạch Vũ Tích cố gắng.

Từ khi nàng trải qua chuyện ở Túy Hương Lâu thì nhớ kỹ dặn dò, để không
trở thành vướng víu cho thiếu gia, nàng ngày đêm tu luyện Thủy Nguyệt
Thần Công cùng Thủy Nguyệt kiếm pháp, lúc này mới có thực lực hôm nay.

Bạch Vũ Tích núp ở trong ngực Lăng Tiếu, nhu thuận đáp.

– Vũ Tích toàn bộ nghe thiếu gia.

Sau khi vuốt ve an ủi Bạch Vũ Tích xong, toàn bộ tinh thần của Lăng Tiếu đã thả lỏng, hắn nằm ngủ.

Thời điểm tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối.

Hắn không nghĩ tới vừa ngủ là ngủ như chết thế này, ngay cả Bạch Vũ Tích rời giường lúc nào hắn cũng không biết. Đủ thấy hắn hai tháng qua thật
sự quá mệt mỏi, hôm nay sau khi về đến nhà thì tinh thần buông lỏng, mới có thể ngủ được sâu như vậy.

Đúng lúc này Bạch Vũ Tích từ bên ngoài đi vào, trong tay còn mang theo bữa tối.

Lăng Tiếu nhìn thấy đồ ăn thơm như vậy, bụng kêu vag.

– Thiếu gia đói a, mau dùng bữa đi.

Bạch Vũ Tích trải qua ân ái với Lăng Tiếu thì thân thể càng thêm mê người.

– Vũ Tích, cám ơn ngươi!

Lăng Tiếu ứng một tiếng, thân thể trần trụi nhảy xuống giường, bắt đầu càn quét bữa tối.

Sau khi ăn sạch đồ ăn Bạch Vũ Tích mang tới, Lăng Tiếu chỉ cảm thấy no
bảy phần, nghĩ đến ở trong sơn mạch lâu như thế chỉ ăn thịt khô, đã ăn
chán rồi, cảm thấy bữa tối trong nhà đặc biệt ngon miệng.

Sau khi dùng cơm xong Lăng Tiếu đi ra ngoài đình viện trò chuyện với cha mẹ, sau đó đi trấn an ba con linh thú.

Trước kia Lang Vương kim sắc đặc biệt dễ đói, hôm nay nuốt thú đan và thành tựu linh thú cấp ba ngược lại sức ăn giảm rất nhiều.

Ấu kỳ lân dường như đang chén nằm trên đầu của Lang Vương kim sắc, vừa
thấy Lăng Tiếu xuất hiện thì nhảy vào trong ngực Lăng Tiếu, tiểu gấu chó trên mặt đất cũng kêu lên, muốn Lăng Tiếu ôm.

Lăng Tiếu đặt ấu kỳ lân lên vai, ôm lấy tiểu gấu chó lên, trong nội tâm
suy nghĩ sau này phải giao tiểu gấu chó cho Bạch Vũ Tích nuôi nấng a,
đợi nó lớn lên sẽ bảo vệ Vũ Tích.

Về phần Lang Vương kim sắc Lăng Tiếu phải an trí nó thật tốt, hắn nghĩ tới bao tay linh thú.

Bao tay linh thú hắn lấy được trên người Thanh Lang, là đồ vật chuyên
môn cất giữ linh thú, sau khi Thanh Lang chết hắn nhất định phải làm ý
niệm tinh thần trên đó biến mất mới có thể sử dụng.

Hôm nay Thanh Lang đã chết, không biết ý niệm trên bao tay linh thú còn không?

Chỉ có thể dùng bao tay linh thú mà thôi, như vậy tùy thời mang theo
Lang Vương kim sắc cũng không gây quá nhiều chú ý, dọa quá nhiều người.

Nghĩ tới đây Lăng Tiếu ngưng kết ý chí tinh thần rót vào trong bao tay linh thú.

Sau khi ý chí tinh thần của Lăng Tiếu tiếp cận bao tay thì bao tay hấp thu ý chí này.

– Ha ha, thực tự động biến mất, có thể dùng.

Lăng Tiếu lúc này cười rộ lên.

Không gian trong bao tay linh thú chừng mười mét vuông, đầy đủ Lang Vương kim sắc, ấu kỳ lân cùng tiểu gấu chó hoạt động.

Lăng Tiếu truyền ý thức tinh thần cho Lang Vương kim sắc, mặt đất lóe lên, Lang Vương kim sắc biến mất trước mặt của hắn.

Lăng Tiếu nhìn qua bao tay linh thú, quả nhiên thấy Lang Vương kim sắc đang ở giữa không gian.

– Như vậy thuận tiện nhiều!

Lăng Tiếu cười cười, sau đó thu ấu kỳ lân vào trong không gian linh thú.

Sau khi thu linh thú vào trong, muốn câu thông lấy linh thú ra thì phải
hoàn thành lúc ý thức linh thú không kháng cự mới được. Cũng không phải
tùy tiện thu ra thu vào là được.

Linh thú muốn đi ra cũng phải được chủ nhân bao tay đồng ý mới ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.