Hai vị lão gia tử thấy tiểu tử này vừa mới chiến đấu xong, cũng không
tiện hỏi nhiều, chờ khi hắn nghỉ ngơi xong lại đi tìm bọn họ, có chuyện
trọng yếu hỏi hắn.
Lăng Tiếu đáp ứng sau đó quay về đình viện của mình.
Lúc này ngày mới đã tới.
Hộ vệ tốp ba tốp năm tuần tra chung quanh, bọn họ không ngừng tuần tra quanh chợ.
Những người này vừa nhìn thấy Lăng Tiếu cưỡi Lang Vương kim sắc đi tới, nhao nhao hoảng sợ né tránh.
Những hộ vệ gan lớn một chút nhận ra Lăng Tiếu, nhanh chóng nhìn qua Lăng Tiếu khom người ân cần thăm hỏi:
– Bái kiến chấp sự đại nhân.
Lăng Tiếu gật gật đầu, bảo Lang Vương kim sắc nhanh chóng về nhà, trong lòng của hắn thầm hô.
– Tiểu kim quá phong cách, nhưng mà… Ta thích!
Rất nhanh Lăng Tiếu đã quay về đình viện của mình.
Chỉ thấy một cô thiếu nữ ăn mặc tơ lụa thanh nhã thất thần nhìn qua cửa nghĩ cái gì đó.
Thiếu nữ này có gương mặt mịn màn phấn nộn, đôi mắt thuần khiết vô hại,
đôi môi như cánh hoa hé nụ, tư thái duyên dáng yêu kiều, vòng eo nhỏ
nhắn mê người, bộ ngực căng lên như muốn xé áo mà ra, từ xa nhìn nàng
chẳng khác gì một đóa hoa thủy tiên, đẹp và tĩnh mịch hợp lòng người,
làm cho người ta trìu mến.
Thiếu nữ này dường như nghe được cái gì đó, nàng nhìn qua thì thấy một con sói chạy qua đây.
Ah!
Thiếu nữ kinh hô một tiếng, sắc mặt bị dọa tái nhợt, nhanh chóng quay người muốn chạy vào phòng.
Đúng lúc này một làn gió thổi qua người của nàng.
Sau một khắc vòng eo nhỏ nhắn của nàng bị một cánh tay tráng kiện ôm lấy.
– Ai, thả ta ra… Bằng không thì ta sẽ hét lên…
Thiếu nữ giãy dụa khỏi cánh tay ôm eo của nàng, càng không ngừng sợ hãi hét lên.
– Bảo bối của ta, mới hai tháng không gặp đã quên thiếu gia rồi.
Một tiếng nói khinh bạc vang lên bên tai của nàng.
Bỗng nhiên thiếu nữ đình chỉ giãy dụa, thân thể rung động vài cái, sau
đó xoay người lại nhìn qua gương mặt tuấn tú đang áp lên má của nàng.
– Thiếu… Thiếu gia!
Thiếu nữ nhìn thấy người ôm mình thì kinh hỉ kêu lên.
Ôm thiếu nữ không phải Lăng Tiếu thì là ai, mà người hắn ôm chính là nha hoàn thiếp thân kiêm muội muội Bạch Vũ Tích.
Lăng Tiếu từ từ nhắm hai mắt, đưa đầu tới gần và ngửi hương thơm trên người Bạch Vũ Tích, khen một câu.
– Vũ Tích, ngươi hôm nay thơm hơn trước kia đấy.
Bạch Vũ Tích “Ưm” cười cười, nói một câu.
– Thiếu gia ngươi rốt cục trở về!
Sau đó đầu của nàng vùi vào ngực của Lăng Tiếu, cảm giác an ổn, an tâm, hạnh phúc dâng lên sâu trong lòng thiếu nữ.
Từ khi Lăng Tiếu tiến vào sơn mạch thì nàng mỗi ngày cũng chờ ở nơi này
để nhìn thấy thiếu gia an toàn quay về. Trải qua ngày đêm hy vọng, rốt
cục thiếu gia của nàng đã về, trong nội tâm nàng thực thật vui vẻ, thật
vui vẻ.
– Tiếu… Tiếu nhi ngươi đã về rồi!
Âm thanh kinh hỉ của một phụ nữ vang lên.
Không cần phải nói là mẹ của Lăng Tiếu, Mộng Tích Vân.
Vừa nghe giọng của Mộng Tích Vân, Bạch Vũ Tích nhanh chóng giãy dụa khỏi ôm ấp của Lăng Tiếu, thế nhưng mà Lăng Tiếu vẫn không buông tay, ôm
chặt lấy nàng.
– Mẹ, Tiếu nhi trở về!
Lăng Tiếu ôm lấy Bạch Vũ Tích, đi vào trong phòng, nhìn qua Mộng Tích Vân.
Mộng Tích Vân đi nhanh tới bên người Lăng Tiếu, thương yêu nói:
– Tiểu tử đã quay về rồi, làm cho mẹ lo lắng muốn chết, về sau có đi ra ngoài phải mang theo hộ vệ, chi như vậy mẹ mới an tâm.
Cảm giác được Mộng Tích Vân quan tâm, trong lòng Lăng Tiếu hiện ra cảm giác ấm áp và hạnh phúc.
Lúc này Lăng Tiếu buông Bạch Vũ Tích, đi qua ôm vai của mẹ hắn.
– Mẹ, Tiếu nhi rất đói, ngươi mau phân phó hạ nhân làm cơm đi, ta đi tắm rửa.
– Mau đi đi, người hôi quá, ta bảo hạ nhân chuẩn bị đồ ăn cho ngươi.
Mộng Tích Vân nhìn qua Bạch Vũ Tích đang mắc cỡ, mỉm cười nhìn Lăng Tiếu nói ra.
– Mẹ, chờ một chút, ta giới thiệu mấy bằng hữu quen trong sơn mạch cho mọi người, tiểu kim tới đây!
Lăng Tiếu nói một câu, sau đó quay đầu ra ngoài kêu lên.
Nghe được Lăng Tiếu kêu, Lang Vương kim sắc chở ấu kỳ lân, tiểu gấu chó đi tới.
– Ah!
Mộng Tích Vân cùng Bạch Vũ Tích bị dọa hoa dung thất sắc, nhanh chóng trốn ra sau lưng Lăng Tiếu.
– Mẹ, Vũ Tích các ngươi đừng sợ, chúng là bạn của ta, đều là người của
mình, bại gia tử, tiểu kim, tiểu hắc, sau này các người có thể gọi chúng như vậy, các ngươi cũng nhận ra đây là mẹ của ta, đây là Vũ Tích, muội
muội tốt của thiếu gia.
Lăng Tiếu trấn an mẹ và Bạch Vũ Tích, giới thiệu các nàng cho ba con linh thú.
Ba con linh thú dường như nghe hiểu lời của Lăng Tiếu, nhìn qua hai nữ kêu lên hai tiếng đáp lại.
Mộng Tích Vân cùng Bạch Vũ Tích lúc này ổn định tâm thần, các nàng không nghĩ tới Lăng Tiếu lại mang linh thú trong truyền thuyết về nhà. Nhưng
mà các nàng vẫn không dám tới gần Lang Vương kim sắc, bởi vì nó khổ
người quá lớn, ngược lại ấu kỳ lân cùng tiểu hắc càng được hoan nghênh.
Nhưng mà ấu kỳ lân dường như không thích người khác đụng nó, ai muốn sờ
nó thì nó đều nhe răng ra, làm hai nữ sợ hãi không dám tới gần, đành
phải ôm tiểu gấu chó, càng không ngừng sờ mó.
Tiểu gấu chó vừa mới sinh ra không lâu, không có dã tính gì, đối với ai cũng thè lưỡi ra liếm bàn tay.
Đúng lúc này Lăng Chiến bế quan trong đi ra ngoài.
Lăng Chiến cũng như hai nữ bị Lang Vương kim sắc làm giật mình, Lăng Tiếu lại phải giới thiệu một phen.
– Hảo tiểu tử, không ngờ có thể hàng phục linh thú!
Lăng Chiến mừng rỡ vỗ vai Lăng Tiếu tán dương. Trước mắt chính là linh
thú cấp ba đấy, thực lực tương đương Linh Sư giai của nhân loại, trong
thành Vẫn Thạch cường giả Linh Sư giai có thể đếm được trên đầu ngón
tay, hơn nữa mỗi một Linh Sư đều là cao thủ nhất đẳng, người bình thường ai dám trêu chọc chính là tìm chết.
Hôm nay con của mình mang về ba linh thú cường đại như vậy, kẻ làm cha như hắn cũng nở mặt, xem sau này còn có ai dám dương oai.
– Cũng không nhìn con của ngươi là người nào chứ?
Lăng Tiếu vểnh lên miệng phi thường đắc ý khoe khoang.
– Đúng rồi, nhi tử, tu vị của ngươi bây giờ là thế nào? Chẳng lẽ đã tấn cấp Huyền Giả cao giai?” Lăng Chiến hỏi. Hắn trải qua hai tháng khổ tu, lại có Lăng Tiếu cung cấp hắc linh chi, mỗi ngày phục dụng một chút nên tăng huyền lực lên nhiều, hiện tại đã từ Huyền Giả cấp thấp tăng lên
Huyền Giả trung giai.
Trước khi Lăng Tiếu rời nhà thì hắn chỉ là Huyền Giả trung giai, hiện
tại Lăng Chiến không nhìn rõ tu vị của hắn, cho nên suy đoán hắn là
Huyền Giả cao giai.
– Không phải Huyền Giả cao giai.
Lăng Tiếu lắc lắc đầu nói, dừng một chút mới nói:
– Lão ba, ngươi quá chậm, nhi tử đã là Huyền Sĩ trung giai rồi.
Nói một tiếng, Lăng Tiếu không quan tâm cha của hắn, hắn lao thẳng vào phòng của mình.
– Huyền Sĩ trung giai?
Lăng Chiến nhìn qua bóng lưng con mình và thì thào tự nói, sau đó dùng ngữ khí đánh chết không tin nói ra.
– Tiểu tử thúi này, ngay cả lão ba cũng dám lừa, thật sự là bất hiếu.
Lăng Tiếu đi vào gian phòng không bao lâu, Bạch Vũ Tích mang theo vài tên thị nữ tới muốn tắm rửa cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com