Thần Khống Thiên Hạ – Chương 180: Âm Mưu Sơ Hiển. (1)​ – Botruyen

Thần Khống Thiên Hạ - Chương 180: Âm Mưu Sơ Hiển. (1)​

Lúc này trên người Lăng Tiếu xảy ra chuyện kỳ dị.

Chỉ thấy trong thức hải của Lăng Tiếu có Thiên Âm Phong Châu tỏa ra ánh
sáng nhàn nhạt, một đạo hấp lực hút lấy khói đen trong người của Lăng
Tiếu.

Chỉ qua một lát khói đen bị Thiên Âm Phong Châu hấp thu không còn gì.

– Đã xảy ra chuyện gì?

Lăng Tiếu cảm thấy toàn thân không còn đau đớn, làn da cũng khôi phục như thường.

Lăng Tiếu không rảnh nghĩ nhiều, bởi vì La Khinh Sương đang bị ba độc nhân đuổi giết.

Hắn từ sau đuổi theo ba tên độc nhân, Lam Tinh Kiếm chém đầu của chúng,
ba tên độc nhân ngã xuống đất, thi thể không còn năng lực tiến công.

– Sương nhi, ngươi không sao chớ?

Lăng Tiếu nhanh chóng chạy tới ôm lấy La Khinh Sương hỏi.

– Không có… Không có việc gì!

La Khinh Sương vừa rồi còn đang lẩn trốn, chỉ mấy chiêu đánh chết độc
nhân, bị chấn thành nội thương, thân thể cũng không có bao nhiêu ngoại
thương.

Lăng Tiếu vịn La Khinh Sương đi qua một bên, sau đó cho nàng ta ăn đan
dược vào, sắc mặt rét lạnh, Lang Vương kim sắc đang quan sát tình hình
chiến đấu.

Giờ phút này Lang Vương kim sắc đang du đấu với tên lùn, con rắn một sừng không còn chút sức chiến đấu.

Thời điểm Lăng Tiếu đang muốn đi lên ngăn cản, giữa không trung xuất hiện linh thú màu đỏ hiện ra.

Chẳng phải là ấu kỳ lân đang biến lớn sao?

– Bại gia tử không có việc gì!

Lăng Tiếu nhìn thấy ấu kỳ lân oai phong lẫm lẫm thì thở ra. Vừa rồi hắn
bị dọa hỏng, thật vất vả mới mới có được ấu kỳ lân, đương nhiên không hy vọng nó cứ chết như vậy.

– Rống!

Ấu kỳ lân hét lớn một tiếng, trong mắt hiện ra hung quang, một đạo hỏa diễm đánh qua tên Linh Sư.

Tốc độ và hỏa diễm của nó còn hơn xa lúc còn biến nhỏ nhiều lần.

Tên lùn nhìn thấy lập tức hoảng sợ, bỏ qua công kích của Lang Vương kim
sắc, ngẩng đầu nhìn qua hỏa diễm đang lao tới, tâm thần hoảng hốt.

– Đó là linh thú gì?

Hắn không kịp suy nghĩ, toàn thân linh lực tập trung đánh ra một chưởng, hai luồng khói đen nghênh tiếp hỏa diễm.

Khói đen lập tức bị ngọn lửa thôn phệ, tiếp tục lao thẳng vào tên lùn.

– Hắc Hậu Giáp?

Hỏa diễm tới gần, thằng lùn không có thời gian lui ra phía sau, lập tức
hét lớn một tiếng, khói đen bao phủ toàn thân, hình thành một hộ giáp
màu đen.

Đây chính là thủ đoạn phòng ngự chỉ có Linh Sư giai mới có, đủ ngăn được cường chiêu của cùng giai.

Oanh!

Ah!

Tên lùn bị hỏa diễm đánh bay, thân thể bay rớt ra ngoài, khói đen trên người không còn hiện ra bản thể thấp bé của nó.

Tên lùn không có nghĩ nhiều, quần áo của hắn bị đánh xơ xác, hỏa diễm
không ảnh hưởng tới thân thể của hắn, sau đó xoay người lại chạy trốn
thật nhanh.

– Như vậy mà không chết, lão gia hỏa này quá đáng sợ!

Lăng Tiếu nhìn qua tên lùn trúng một kích của ấu kỳ lân, vốn cho rằng
hắn phải chết, không nghĩ tới hắn vẫn trốn, Lăng Tiếu cảm thấy tên lùn
này rất đáng sợ, Linh Sư giai quả nhiên không phải hắn hiện tại có thể
đối phó được.

Chiến đấu vừa mới chấm dứt, một đạo thân ảnh lao tới nhanh chóng.

Lăng Tiếu nhanh chóng nghênh địch, Lang Vương kim sắc thối lui đến bên
cạnh hắn nhìn chằm chằm vào người tới, ấu kỳ lân lần nữa thu nhỏ bản thể nằm trên đầu sói.

– Lão thái gia, sao ngươi tới đây?

Lăng Tiếu thấy rõ người tới thì cả kinh kêu lên.

– Hừ, cam lòng quay về sao?

Người tới chính là thái thượng trưởng lão Lăng gia, hắn chỉ lườm qua
Lăng Tiếu, giống như chuyện Lăng Tiếu vụng trộm rời khỏi gia tộc rất chú ý.

– Ha ha, Lão thái gia ngài đừng nóng giận, ngươi xem lần này ta mang về
nhiều thứ phong phú lắm đấy, đây là bại gia tử, đây là tiểu kim, đây là
tiểu hắc, đều qua đây bái kiến Lão thái gia nào!

Lăng Tiếu ôm tiểu gấu chó và chỉ vào ấu kỳ lân cùng với Lang Vương kim sắc nói ra.

– Chúng đều là linh thú trong sơn mạch sao?

Thái thượng trưởng lão nhìn qua ba con linh thú của Lăng Tiếu thì kinh
ngạc! Tiểu tử này nuôi linh thú như sủng vật, còn nuôi nhiều như thế
nữa, hơn nữa nhìn đám linh thú này đặc biệt thân cận với Lăng Tiếu,
không có chút bộ dáng cưỡng ép mang về. Huống hồ Phong Lang trước mặt có thực lực tam giai, cho dù Lăng Tiếu muốn cưỡng ép nó cũng không có bổn
sự này.

– Còn thế nào nữa? Đương nhiên là chúng tự nguyện đi theo ta mà, đoán chừng chúng cảm thấy ta thiện lương, dễ ở chung đấy mà.

Lăng Tiếu sờ sờ cái mũi trả lời phi thường rắm thí.

– Hừ, ngươi tiểu tử này, bổn sự khoác lác tăng nhiều rồi đấy!

Thái thượng trưởng lão gõ gõ đầu của Lăng Tiếu mắng, trong mắt hiện ra
nét cưng chiều, không nghĩ tới mới đi ra ngoài một hồi mà đệ tử của mình mang về ba con linh thú, hơn nữa thực lực của hắn cũng từ Huyền Giả
tăng lên Huyền Sĩ trung giai, bổn sự hôm nay đúng là tăng nhiều.

– Đúng rồi, vừa rồi là ai giết ngươi?

Thái thượng trưởng lão mới nhớ tới nguyên nhân mình chạy tới đây, hỏi Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu vừa muốn nói chuyện thì một đạo thân ảnh hiện ra.

– Tiếu nhi ngươi không sao chớ?

Người chưa tới âm thanh đã truyền tới.

Lăng Tiếu thấy rõ người tới, lúc này nói:

– Gia gia, Tiếu nhi không có việc gì.

Hắn vừa nói xong Lăng Thương đã đi tới trước mặt và dò xét Lăng Tiếu, dường như sợ đứa cháu này có sơ suất gì đó.

– Không có việc gì là tốt rồi

Lăng Thương buông lỏng một hơi, đón lại nhìn qua thái thượng trưởng lão bên cạnh, cung kính nói một tiếng:

– Lăng Thương bái kiến thái thượng trưởng lão.

– Đúng rồi, Sương nhi, mau qua đây bái kiến lão thái gia và gia gia của ta đi!

Lăng Tiếu lúc này mới nhớ tới La Khinh Sương đang ở bên cạnh, bảo nàng lại gàn.

La Khinh Sương đi tới trước mặt hai người, ngượng ngùng chào.

– La Khinh Sương bái kiến Lăng lão thái gia, bái kiến Lăng tộc trưởng.

Hai người nhìn qua La Khinh Sương lớn lên trổ mã rất đẹp, đều gật đầu thỏa mãn, thầm khen.

– Tiểu tử thúi này không chỉ mang linh thú quay về, ngay cả con câu tương lai cũng tìm về, đúng là không còn gì để nói.

– Hài tử, về sau ngươi và Tiếu nhi cùng gọi ta là Lăng gia gia, lần này đi vội không có lễ vật cho ngươi, lần sau bổ sung.

Lăng Thương hòa ái nhìn qua La Khinh Sương nói ra.

Lúc này thái thượng trưởng lão thì cầm ra một thanh kiếm, vỏ kiếm màu
đen hiện ra hào quang màu đỏ, điêu khắc linh vân giống như lông vũ bảy
màu, lộ ra vẻ cao quý bất phàm.

– Thất Thải Kiếm!

Lăng Tiếu nhìn ra thanh kiếm trong tay thái thượng trưởng lão là cái gì, trong đôi mắt hiện ra nét hâm mộ.

Đây là kiếm khí cấp hai cao cấp, lúc trước thái thượng trưởng lão muốn
thu hắn làm đồ đệ nhưng hắn lại cứng rắn muốn đạt được một thanh kiếm
khí cấp hai cao cấp này, thế nhưng mà thái thượng trưởng lão chết sống
không chịu cho, cho nên Lăng Tiếu đành phải lấy lùi làm tiến, muốn Lam
Tinh Kiếm và Ngân Quỷ Huyết Đao, nhưng mà dù hắn có vũ khí vẫn biết rõ
giá trị của Thất Thải Kiếm.

Huyền khí không xuất ra, kiếm khí cấp hai là vũ khí cao cấp nhất.

– Cầm đi đi, đây là lễ gặp mặt của lão đầu ta đấy!

Thái thượng trưởng lão đưa thanh kiếm cho La Khinh Sương.

La Khinh Sương do dự một chút, dưới ánh mắt cổ vũ của Lăng Tiếu thì nàng tiến lên tiếp nhận Thất Thải Kiếm, trong nội tâm nàng vui sướng khó
hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.