Hắn là Huyền Sĩ cao giai tự nhiên không sợ gấu chó, hơn nữa còn có hai
tên phó đoàn trưởng Huyền Sĩ cấp thấp và một đám huynh đệ.
Thời điểm cho rằng thắng chắc rồi, không nghĩ tới trong động còn có một con gấu chó khác.
Hai con gấu chó đại chiến với bọn họ một hồi, hơn một trăm thủ hạ tổn
thương phân nửa, còn có một gã Huyền Sĩ cấp thấp chết trong tay gấu chó, một tên khác bị thương nặng, mà hắn cũng bị thương không nhẹ, hắn phải trả cái giá lớn mới tiêu diệt được hai con gấu chó, hắn lấy được hai
đôi tay gấu và hai cái mật gấu và một con gấu chó nhỏ.
Với hắn mà nói đây là tổn thương nghiêm trọng, nếu không phải đạt được
con gấu chó nhỏ, chỉ sợ tâm tình của Mã Mãnh không tốt được bao nhiêu,
bởi vì trong động gấu chó không có phát hiện hắc linh chi.
– Đoàn trưởng, chúng ta nghĩ ngơi trong dịch trạm một đêm rồi đi nhé?
Bên cạnh Mã Mãnh có hai tên Huyền Giả cao cấp hỏi.
– A…, nghỉ ngơi một đêm đã, đêm nay mọi người nên vui vẻ thật tốt, ta mời khách.
Mã Mãnh hô to.
– Tốt!
Những tên dong binh sĩ khí sa sút hét to lên.
Những dong binh như bọn họ vào sinh ra tử, chuyện vui vẻ nhất chính là
hưởng thụ sau khi trở về, sau đó lại tìm một đám nữ nhân chơi thật thống khoái một lượt, dùng phát tiết sợ hãi trong sơn mạch, đồng thời cũng
thừa dịp bản thân còn sống mà hưởng thụ xa xỉ một chút.
Vào đêm đoàn người Mã Mãnh đã đi vào dịch trạm.
Trước khi tiến vào dịch trạm, Mã Mãnh dùng miếng vải đen đắp lên lồng
sắt, để tránh cho người ta phát hiện hắn bắt được ấu linh thú, không
công rước phiền toái.
– Có nghe nói hay không, mấy ngày hôm trước con của gia chủ Lý gia là Lý Nguyên Long đại nhân bị một con linh thú của một thiếu gia Lăng gia cắn một cánh tay, hơn nữa người của Lý gia cùng Lam gia đều bị thiếu gia đó giết, người của hai nhà không dám nói lời nào mà bỏ chạy về.
– Thôi đi, ta còn tận mắt nhìn thấy đó là thiên tài tu luyện Lăng Tiếu
của Lăng gia, trước đó không lâu bị thái thượng trưởng lão Lăng gia nhận làm đệ tử, mười bảy tuổi đã có thực lực Huyền Sĩ trung giai, lúc ấy hắn chỉ dùng hai chiêu là giết chấp sự của Lý gia, hơn nữa thực lực của
chấp sự là Huyền Sĩ cao giai đấy.
– Không thể ngờ tu vị của thiếu gia Lăng gia chỉ là trung giai đấy, làm sao có thể trong hai chiêu giết chấp sự Lý gia được?
– Có gì mà không có khả năng, nói không chừng người ta tu luyện công
pháp Thanh giai, vượt cấp giết người cũng không phải không được.
– Còn có một chuyện đặc sắc hơn đấy, Lý gia săn giết hai con linh thú
cấp hai kia chính là tọ kỵ của thiếu gia Lăng gia, lúc ấy thiếu gia Lăng gia nói là linh thú của hắn thì người ta không tin tưởng, kế tiếp thiếu gia Lăng gia gọi tên của con Phong Lang một tiếng, con Phong Lang kia
giống như con chó nhỏ nhu thuận đi tới trước mặt của hắn, thè lưỡi liếm
tay của hắn.
– Thiệt giả, thực sự là không hợp thói thường nha.
– Không tin thì thôi, có quá nhiều người nhìn thấy đấy.
– Đúng vậy, chúng ta cũng ở đó xem, thiếu gia Lăng gia còn có một con
linh thú nhỏ, đừng nhìn con thú kia nhỏ, thực lực của nó đã ngoài tam
giai đấy, nháy mắt đã cắn cánh tay đại nhân của Lý gia xuống, thực sự
quá đáng sợ.
…
Trong dịch trạm không ít dong binh vf mạo hiểm giả vẫn không ngừng nghị luận chuyện ngày hôm trước.
Đoàn người Mã Mãnh sau khi đi vào dịch trạm thì tách ra tìm vị trí của mình.
Mã Mãnh vừa uống rượu vừa nghe người khác nghị luận, trên mặt lộ ra
khinh thường, hắn mới không tin một gã Huyền Sĩ trung giai có thể hai
chiêu tiêu diệt một tên Huyền Sĩ cao giai. Bởi vì hắn vừa mới từ Huyền
Sĩ trung giai bước vào Huyền Sĩ cao giai, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận
được sự chênh lệch trong đó, cho dù đối phương có huyền kỹ cao cấp cũng
không có khả năng nhanh chóng tiêu diệt Huyền Sĩ cao giai, chẳng lẽ còn
không biết tránh né sao? Đúng là ngu xuẩn.
Mã Mãnh không cho là đúng, tiếp tục nói chuyện uống rượu với đám huynh
đệ của mình, hắn còn chưa biết đại kiếp nạn của mình đang tới gần.
Trên đường đi thông tới dịch trạm, một con linh thú bảo trì tốc độ chạy
như gió tới trước, giống như một tia chớp màu vàng vạch phá trời đêm,
làm cho đám dong binh và mạo hiểm giả sợ tới mức chạy đi, còn tưởng rằng linh thú cường đại trong sơn mạch tập kích bọn họ.
Ngồi trên linh thú, sắc mặt của Lăng Tiếu cực kỳ khó coi, mà La Khinh
Sương ngồi bên cạnh ôm chặt lấy hắn, không có nói nửa câu, bởi vì nàng
có thể cảm nhận được tâm tình của Lăng Tiếu hiện tại quá kém.
Nhưng mà chỉ có ấu kỳ lân đang nằm trên đầu Lang Vương kim sắc nhắm hai
mắt lại, mặc kệ tốc độ thật nhanh cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì
tới nó.
– Chủ nhân, ngửi được mùi kia rồi, cách đây không xa.
Lang Vương kim sắc vừa chạy tới trước vừa truyền âm cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đáp nhẹ một tiếng, híp mắt nhìn qua dịch trạm không xa, một
đạo sát khí vô hình hiện ra, đêm nay phải có người nhuốm máu.
Sau lưng La Khinh Sương bị sát khí của Lăng Tiếu áp tới mức không thể thở nổi, nhưng mà nàng vẫn không rên một tiếng.
Một lát sau Lang Vương kim sắc đã đứng bên ngòi dịch trạm.
Đám dong binh và mạo hiểm giả ở chung quanh nhìn qua Lang Vương hùng
tuấn đứng ở đó, bị dọa la hét, nhao nhao cướp đường mà trốn.
Có không ít dong binh và mạo hiểm giả đang đứng uống rượu trước cửa ra
vào thì sợ hãi chạy đi, mà đám dong binh ngồi bên trong lập tức ngã
xuống đất, bộ dáng rất buồn cười.
– Lang… Là Phong Lang thật lớn.
Sắc mặt đám dong binh và mạo hiểm giả biến hóa, nhanh chóng chạy vào trong dịch trạm.
Vài tên thủ hạ của Mã Mãnh nhìn thấy Phong Lang, lập tức nhanh chóng chạy tới gnaf Mã Mãnh lắp bắp nói.
– Đoàn… Đoàn trưởng, bên ngoài có Phong Lang thật lớn.
– Có cái gì phải sợ, ở đây nhiều người như thế, chẳng lẻ còn sợ không
đối phó được một con Phong Lang sao? Xem ra các ngươi bị dọa tiểu ra
quần rồi.
Mã Mãnh nhìn qua đám thủ hạ dưới tay, lại tiếp tục uống rượu.
Hắn cho rằng Phong Lang cũng không có mạnh bo nhiêu, mạnh nhất cũng chỉ
là cấp hai trung giai mà thôi, có cái gì phải sợ, một mình hắn cũng có
thể bắt nó được.
Lúc này có vài tên dong binh từ bên ngoài chạy vào.
– Người tới là thiếu gia Lăng gia Lăng Tiếu, là Phong Lang tọa kỵ của hắn, mọi người không phải sợ.
Vừa nói ra lời này không ít dong binh và mạo hiểm giả bình tĩnh lại, càng có không ít người đứng lên quan sát.
Mã Mãnh cũng muốn biết một chút thiếu gia Lăng gia cưỡi Phong Lang có
chiến lực thế nào, vì vậy cũng mang theo thủ hạ dưới tay đi ra, tay vẫn
không quên cầm theo lồng sắt có con gấu chó nhỏ.
Bên ngoài dịch trạm Lăng Tiếu ngồi ở trên lưng Lang Vương kim sắc giống
như kỵ sĩ, uy phong lẫm lẫm, thần phong tuấn lãng, ngồi sau lưng hắn là
La Khinh Sương giống như hoa sen mới nở, kiều diễm như hoa, làm cho
người ta nhìn mờ mắt.
– Chủ nhân, khí tức này hiện ra trước mặt.
Lang Vương kim sắc thì thầm với Lăng Tiếu.
– A…, ta biết rõ!
Lăng Tiếu nhàn nhạt ứng một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com