– Có cái gì đáng thương, chúng vốn là dã thú diễn biến thành, dã tính
khó thuần, nếu như ngươi một mình chạy trong sơn mạch, chỉ sợ không qua
một giờ dã bị linh thú ăn thịt, những linh thú này có đồng tình với
ngươi sao?
Lão bà bà nhìn qua thiếu nữ áo đỏ giáo huấn.
Thiếu nữ áo đỏ vẫn lộ ra vài phần đồng tìn nhìn qua Phong Lang, nhưng mà nàng biết nãi nãi nói là sự thật.
Giờ phút này dưới vực sâu, một thanh niên cưỡi ấu kỳ lân đỏ thẫm bay lên.
Thiếu niên này không phải là Lăng Tiếu sao?
Hắn ngồi lên lưng ấu kỳ lân cũng không có trực tiếp bay quanh vực sâu, mà là cho ấu kỳ lân bay ra khỏi vực sâu.
Hiện tại hắn đột nhiên cảm ứng được dự cảm không tốt, dường như nghe
được tiếng kêu gào của Lang Vương kim sắc. Những ngày này hắn rơi xuống
vực sau, bởi vì cách nhau quá xa, đoạn tuyệt liên hệ với Lang Vương kim
sắc.
Hôm nay đi ra thì hắn cảm ứng được sự tồn tại của Lang Vương kim sắc.
Lăng Tiếu nhướng mày, quát to
– Bại gia tử, tăng tốc độ cao nhất.
Ấu kỳ lân nghe theo lời của Lăng Tiếu, nghe Lăng Tiếu chỉ thị thì nó bay lên cao.
– Tiểu kim, chịu đựng cho ta, ta trở lại cứu ngươi!
Trong lòng Lăng Tiếu truyền tin cho Lang Vương kim sắc.
Giờ phút này Lăng Tiếu nhíu mày thật chặt, hắn tuyệt đối không hy vọng Lang Vương kim sắc xảy ra chuyện gì.
Trên vách núi, Lý Nguyên Long muốn ra tay đánh chết Phong Lang, hắn muốn giải mối hận trong lòng.
– Súc sinh đáng chết, hôm nay sẽ cho ngươi nếm thử tư vị phanh thây xé thịt.
Lý Nguyên Long cầm dao găm tinh quang sáng ngời, đi tới trước mặt Lang Vương kim sắc đang hấp hối, nói rất âm tàn.
Hiện tại ba tên Huyền Sĩ đã treo, nhưng mà vì một con Phong Lang mà chết hai tên Huyền Sĩ và phế một người, lòng hắn nhỏ máu, lòng hắn cực hận,
vì cái gì nhàn rỗi không việc gì đi trêu chọc Phong Lang, cho dù giết
Phong Lang cũng chẳng vãn hồi tổn thất của hắn.
Dứt lời dao găm đâm vào bụng của Lang Vương kim sắc.
Phốc!
NGAO…OOO!
Lang Vương kim sắc bị dao găm đâm vào người, nó phát ra tiếng kêu thảm
thiết, nó muốn giãy dụa đào thoát, nhưng mà toàn thân không còn khí lực
nào cả, hơn nữa vết thương chồng chất, có thể chịu đựng tới bây giờ
là do tín niệm của nó.
Lý Nguyên Long rút dao găm ra, máu tươi bắn ra thành dòng.
Phốc phốc…
Lý Nguyên Long như nổi điên lên, dao găm không ngừng đâm năm sáu nhát
liên tục trên người Lang Vương kim sắc, mỗi khi rút ra máu tươi bắn ra
ngoài, thịt thú bay tứ tung, làm cho người ta không dám nhìn.
Thiếu nữ áo đỏ nhìn qua lão bà bà, sắc mặt tái nhợt, nói:
– Nãi nãi chúng ta trở về đi, quá tàn nhẫn.
– Sợ cái gì, chỉ là giết linh thú mà thôi, cũng do tên tiểu tử Lý gia muốn tạo ra tác dụng cảnh cáo đấy, thật sự là nhàm chán!
Lão bà bà lạnh lùng nói.
Thiếu nữ áo đỏ không dám vi phạm lời của lõ bà bà, tiếp tục xem Lý Nguyên Long dùng thủ đoạn tàn nhẫn.
Lang Vương kim sắc bị đâm hơn mười đao, trên người ít đi vài khối thịt, mú tươi chảy như suối, toàn thân nhộm đỏ.
– Được rồi, là thời điểm tiễn ngươi ra đi!
Lý Nguyên Long dường như phát tiết xong, muốn giết chết Lang Vương kim
sắc, hắn giơ dao găm lên muốn đâm vào cổ của Lang Vương kim sắc.
Dao găm sắc bén sắp đâm vào cổ của Lang Vương kim sắc.
Một tiếng quát to vang lên.
– Dừng tay cho ta, bằng không thì ta giết cả nhà ngươi.
Giọng nói vang vọng, một đạo thân ảnh nhanh chóng xuyên qua tầm mắt của
mọi người, tất cả mọi người cảm thấy con gió thổi qua mà thôi.
– Ai dám khẩu xuất cuồng ngôn, cút ra đây cho ta!
Lý Nguyên Long dừng động tác, xoay đầu lại quát lớn. Hắn vừa mới lợi
dụng thủ đoạn tra tấn linh thú tàn nhẫn trấn nhiếp, muốn người khác biết rõ Lý gia không dễ trêu chọc. Hôm nay linh thú chưa chết đã có người
nhảy ra khiêu chiến hắn, đây rõ ràng là đánh vào mặt Lý gia.
Hắn vừa mới nói xong thì đạo nhân ảnh kia tới trước mặt Lang Vương kim sắc.
– Tiểu kim, ngươi phải sống cho t, chủ nhân không cho phép ngươi chết, ngươi không được chết!
Người tới chính là Lăng Tiếu, hắn nửa ngồi trước mặt Lang Vương kim sắc, nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Lang Vương kim sắc thì hắn hận tới cực
điểm.
Hắn không nói hai lời, lập tức lấy một gốc “Sinh Cơ Thảo” ra.
Sinh Cơ Thảo là linh thảo cấp hai trung giai, bởi vì là linh thảo mộc
thuộc tính, nó có công dụng tăng sức sống như Thủy Lam Hoa, nhưng mà
hiệu quả kém hơn Thủy Lam Hoa nhiều, Sinh Cơ Thảo là tài liệu chủ yếu
luyện chế Sinh Cơ Đan.
Lăng Tiếu bỏ qua bất luận kẻ nào, mang Sinh Cơ Thảo bỏ vào miệng Lang Vương kim sắc.
Lang Vương kim sắc vô lực mở mắt nhìn qua Lăng Tiếu, truyền âm.
– Chủ… Chủ nhân, lại… Nếu không đến tiểu kim sẽ chết.
– Nói bậy, nhanh ăn linh thảo đi!
Lăng Tiếu mắng một câu, lại mang một gốc linh thảo Huyết tinh đằng ra.
Huyết tinh đằng là linh thảo cấp hai cấp thấp, không tính là linh thảo,
có tác dụng bổ huyết dưỡng khí, là Lăng Tiếu cùng độc ưng ngẫu nhiên đạt được trong sơn mạch.
Lăng Tiếu liền cầm hai gốc cấp linh thảo cấp hai xuất hiện, đám người
chung quanh nhìn rõ ràng, tất cả mọi người đang nghi hoặc tiểu tử này là người nào, không ngờ dám ô nhục người Lý gia.
Không xa Lăng Viễn và thiếu nữ áo đỏ đều cảm thấy thanh niên vừa xuất
hiện quen thuộc, hơn nữa giọng nói quen tai, chỉ nhìn thấy đối phương
người bẩn thỉu thì không dám xác định.
– Xú tiểu tử, ngươi dám bỏ qua Lý gia ta, ta làm thịt ngươi!
Lý Nguyên Long dường như chưa từng cảm giác khuất nhục như vậy, hắn
không nghĩ tới một tên “Dã nhân” như vậy dám ở trước mặt nhiều người bỏ
qua sự tồn tại của hắn.
Hắn mắng một câu, dao găm đâm thẳng vào cổ họng của Lăng Tiếu.
Một đâm này hắn dùng năm phần thực lực, quản chi là ai, Huyền Sĩ trung giai cũng phải chết dưới dao này..
– Đáng chết!
Tinh quang trong mắt Lăng Tiếu hiện ra, hét lớn một tiếng, xoay người đánh tới.
Phiên Vân Phúc Vũ!
Bài Vân Chưởng thức thứ ba.
Chỉ thấy Lăng Tiếu một tay gạt dao của Lý Nguyên Long, song chưởng hóa
làm vô số chưởng ảnh, một chưởng đánh vào ngực đối thủ, tốc độ nhanh
kinh người, mỗi một chiêu mang theo khí tức cực nóng.
Hỏa chưởng tung bay, chưởng chưởng lăng lệ ác liệt..
Phốc phốc!
Ah!
Lý Nguyên Long do không kịp đề phòng, lập tức ăn hơn mười chưởng của Lăng Tiếu, kêu thảm một tiếng, thân thể bay rớt ra ngoài.
– Đại nhân!
Một đám Huyền Sĩ Lý gia kinh hô, lập tức lao thẳng vào Lăng Tiếu.
Không xa trận doanh Lăng gia, đám người sau lưng Lăng Viễn nhìn rõ gương mặt Lăng Tiếu và hoảng hốt nói:
– Thống… Thống lĩnh, là Lăng Tiếu thiếu gia!
– Cái gì!
Lăng Viễn biến sắc, lúc này quát to:
– Hổ vệ nghe lệnh, theo ta bảo vệ Lăng Tiếu.
Hắn vừa mới nói xong, lập tức hóa thành hào quang bay thẳng tới chỗ của
Lăng Tiếu, tốc độ của hắn vượt qua phạm trì của Huyền Sĩ cao giai, dường như nhanh hơn Huyền Sĩ đỉnh phong mấy phân.
Hai mươi bốn hổ vệ không chút do dự, lập tức lao theo Lăng Viễn.
Không xa thiếu nữ áo đỏ thấy rõ Lăng Tiếu, thân thể mềm mại khẽ run lên, trong mắt đẹp hiện ra vẻ lo lắng nói:
– Nãi nãi, nhanh… Mau cứu hắn.
– Tại sao phải cứu hắn? Chẳng lẽ tiểu tử này chính là tình lang của ngươi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com