Hồng y nữ tử nhìn đủ nửa canh giờ, mởi thở ra một hơi dài, cuối cùng đem Triệu Yên Nhiên buông ra.
– Kiếm Ý này còn xa chưa thành hình, thế nào không đem nó xua tan. Lấy bản lĩnh của ngươi, hẳn là làm được không khó mà!
– Tia Kiếm Ý này là có chút kỳ quái, khó khăn một chút. Bất quá thiên thời mười bảy ngày, ta xác thực có thể sớm khu trừ vài ngày. Bất quá ngươi nghĩ rằng ta là vì ai? Giữ nó lại, còn không phải là muốn cho ngươi nhìn xem sao?
Triệu Yên Nhiên nói lầm bầm, không chút khách khí vươn tay ra nói:
– Đưa đây! Hai mươi viên Luyện Thai Đan, hai mươi viên Tuyết Hồn Đan, năm viên Hỏa Phách Đan, một thanh Tuyết Phách Vô Danh Kiếm! Để tia Kiếm Ý này lưu lại rất nhiều ngày, ta cũng coi như không làm ngươi thất vọng!
Hồng y nữ tử kia, cũng không tỏ ra buồn bực, tiện tay ở trên miệng vết thương hắc sắc vuốt một cái. Liền chỉ thấy chung quanh trong không khí, đột nhiên xuất hiện một trận sóng gợn dị thường.
Vừa mới có mấy con ruồi muỗi từ gần đó bay qua, bị sóng gợn kia đụng trúng, lập tức hướng mặt đất rơi xuống, đã không còn sinh cơ.
Một xung quanh nơi này một trượng, toàn bộ cỏ dại đều đột ngột héo rũ toàn bộ.
– Bà nương điên, ngươi nên cảm thấy may mắn vì bản thân không có lỗ mãng, ta lại vừa vặn đuổi tới mới đúng! Tùy tiện khu trừ, hiểu được là ngươi nếm mùi đau khổ!
Vừa nói một phen, một bên mắt của hồng y nữ tử ẩn chứa tán thán, nhìn cây cỏ héo rũ trên mặt đất kia:
– Hảo Kiếm Ý! Thực sự trước đây chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe nói qua. Tất giết không tha, lại mang theo tử khí nồng nặc. May mà là tu vi người này không đủ, Kiếm Ý cũng chưa có thành hình, không thể biểu đạt hết mức. Nếu không, hiện tại ngươi đã sớm chết rồi!
Triệu Yên Nhiên cũng là thần tình ngẩn ra, có chút lòng còn sợ hãi, sờ sờ trên cổ của mình. Biết được hậu quả tùy tiện khu trừ, mặc dù không đến mức có thể khiến nàng làm sao, nhưng cũng khó tránh khỏi lại bị thương lần nữa.
Khí thế lập tức cứng lại, có chút cảm giác khí hư. Bất quá sau một khắc, lại càng lẽ thẳng khí hùng nói:
– Vậy thì thế nào? Có thể làm Kiếm Ý tiềm mà không phát. Lão yêu bà, ngươi có phải là càng cao hứng không? Vừa rồi khẳng định len lén cười thầm đúng không? Đừng nghĩ lừa được ta, ta nhìn thấy được! Thiên hạ này, có người nào càng thích hợp hơn so với hắn, học Thái Hạo Nguyên Linh Kiếm của Thái Nguyên các ngươi?
Hồng y nữ tử chỉ cảm thấy một trận đau đầu, lấy tay xoa trán nói:
– Tỷ tỷ kia của ta thông minh một đời, thế nào lại thu được một đồ đệ như ngươi vậy? Đã không biết lớn nhỏ, chúng ta tuy không có ăn ngươi, lại nhất định sẽ đem ngươi ném đến Già Nan Động. Nói vậy đám cao tầng kia sẽ thật cao hứng tụng kinh trăm ngày, cảm hóa cho nữ ma đầu như ngươi!
Con ngươi của Triệu Yên Nhiên lập tức co rụt lại, nét mặt càng đột ngột hiện ra một chút vẻ sợ hãi. Nàng không sợ trời không sợ đất, lại sợ nhất sẽ nghe được đám hòa thượng tụng kinh.
Bất quá hồng y nữ tử kia, cũng chỉ nói đến phân nửa, nét mặt đã lại không còn áp bách nữa, mà hiện lên mấy phần tiếu ý:
– Bỏ đi! Ngươi có thể vì Thái Nguyên Tông của ta, tìm được kỳ tài như vậy, coi như là một đại công. Một ít đan dược thêm một khẩu phá kiếm mà thôi, còn sợ ta thiếu ngươi sao? Trước đợi được chuyện này kết thúc rồi lại nói.
Triệu Yên Nhiên hai mắt lấp lánh, lộ ra vẻ hoài nghi cường liệt:
– Sư thúc, người biết chữ “tín” kia rốt cục viết như thế nào sao? Bằng không điệt nữ không tin là sư thúc ngươi nói chuyện, cho tới bây giờ không hề chắc chắn. Hoài nghi….!
Xem như còn có chút kiêng kỵ, nếu không dám hô lên ba chữ lão yêu bà. Mà hai gò má hồng y nữ tử cũng là đỏ bừng một mảnh, rõ ràng thẹn quá thành giận. Xấu hổ ho nhẹ một tiếng, sau đó nhãn thần kia bỗng dưng chuyển thành âm lãnh ngưng tụ.
– Bớt nói lời lảm nhảm đi. Người nọ, rốt cục ở nơi nào? Đến cùng là tên họ ra sao? Lai lịch thế nào? Tìm không được sư đệ của ngươi, vậy thì không chỉ là Già Nan Động, mà là lưỡng giới Sơn Minh Diệu Tự!
– Sư đệ? Ngươi thực sự là không khách khí!
Sắc mặt Triệu Yên Nhiên rõ ràng lại trắng bệch lần nữa, nhưng vẫn không chịu thua kém, nhếch mi nói:
– Nhân gia ngay cả Lăng Vân Tông kia cũng không nhất định để vào mắt, vị tất đã nguyện gia nhập Thái Nguyên Tông của ngươi. Lấy tư chất của hắn, thiên hạ bất luận đại tông đại phái nào cũng có thể vào được?
– Lăng Vân Tông?
Hồng y nữ tử cười xùy, Lăng Vân Tông hừ lạnh một tiếng:
– Bất quá là một mạt lưu Thánh Địa tông môn mà thôi. Thái Nguyên Tông của ta lại là nắm trong tay đệ tam và đệ thất Thánh Địa! Cũng không phải do hắn không đáp ứng! Ai dám giành giật với ta, chúng ta sẽ diệt hắn!
Trong Hắc Nê Chiểu Trạch là mưa phùn liên miên, nhưng ở ngoài hơn mấy nghìn dặm, lại là ánh dương quang chiếu khắp nơi.
Thời gian mười mấy ngày này, địa phương Tông Thủ luyện võ đã từ trong thùng xe chuyển tới trên đỉnh xe, chiếm địa bàn của Tuyết Nhi.
Nhân chi tủy cốt, tuy là ôn tính, là đầu nguồn của nhân thân dương khí. Nhưng ở chỗ sâu nhất tỏng thân thể, ngày ngày tích lũy, thường thường cũng tích lũy không ít âm hàn chi khí. Text được lấy tại Truyện FULL
Vì vậy luyện tủy luyện cốt tốt nhất là lựa chọn nơi dương quang cực thịnh. Mượn hàng ngày phơi nắng phụ trợ, khu trục hàn lực, hiệu quả rèn luyện tủy cốt có thể nói là làm ít công to.
Mà Luyện Tủy Thể Thuật này, Tông Thủ cũng lựa chọn Yêu tộc bí truyền Luyện Tủy Pháp, tên là Minh Liệt Quyền.
Ở trong trí nhớ của hắn, đây là một loại pháp môn tối đỉnh tiêm thối đoán tủy cốt của Yêu tộc trong truyền thuyết, lưu truyền tới nay. Trong cổ điển, được vô số võ học Tông Sư gọi là số một trong các công pháp đồng loại, che ép các công pháp còn lại.
Chỉ là hậu thế Nhân Tộc, lại ít có người tu hành. Cái nhân yêu nhị tộc thể chất bất đồng, hiệu quả cũng tự nhiên là đặc biệt.
Tông Thủ lúc này nếu đã thức tỉnh ra yêu thân, sử dụng môn quyền thuật này, tự nhiên là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Vì vậy quả đoán dứt bỏ mấy môn Luyện Tủy Pháp tuyệt đỉnh khác trong trí nhớ của hắn, mà trực tiếp lựa chọn môn tuyệt học Yêu tộc này.
Cùng với Thai Tức Linh Quyền khác nhau, bộ Minh Liệt Quyền này, ngay từ đầu chính là quyền thế cương mãnh. Ở trên nóc xe, cùng với phong lực lướt qua va chạm, kích khởi từng trận minh hưởng.
Dưới chân Tông Thủ bước tiến lại là một loại phong cách khác, là hết sức linh xảo.
Lúc này Phiên Vân Xa, từ lâu đã ra khỏi Hắc Nê Chiểu Trạch, tiến nhập một mảnh sườn núi không dứt. Mà thân xe này cũng theo địa thế, thỉnh thoảng lại lắc lư lên xuống.
Nhưng thân hình của Tông Thủ lại không chút nào chịu phải nửa phần ảnh hưởng. Dưới chân phảng phất như có ống hút, vững vàng đứng ở trên đỉnh chóp xe. Thân ảnh như thường an nhàn du tẩu.
Tố Sơ Tuyết ở bên cạnh lẳng lặng mà nhìn, nhìn không dời mắt. Mặc dù tiền phương Doãn Dương lái xe cũng là không yên lòng, đại đa số thời gian, đều nhìn lại, tỉ mỉ quan sát đến quyền pháp của Tông Thủ.