Ngay sau nửa canh giờ, Sơ Tuyết ngồi sau lưng Tông Thủ chợt ngẩng đầu, mắt mang vẻ cảnh giác nhìn chăm chú về phía Tây.
Mà Lâm Huyền Huyên thần thức cường đại nhất trong mấy người hiện giờ cũng lập tức thức tỉnh từ nhập đỉnh, mắt lộ duệ quang.
– Đến rồi
Mấy người vận linh mục, phóng mắt nhìn lại. Chỉ thấy trên đường ngoài trăm dặm, vô số sát thi đang tụ tập, hình thành thi triều đông nghịt. Phảng phất như mấy chục mũi tên cực đại, đồng thời ép tới Thiên Đàn nơi này.
Tổng số đạt đến sáu bảy trăm vạn, phía trước nhất đều là thi dân trong tòa đại thành này. Tuy là đám ô hợp, tán loạn không chịu nổi, nhưng tùy ý một tên trong đó đều có được chiến lực tuyệt không kém hơn cường giả tiên thiên.
Sau những thi dân này, mới là trăm vạn tinh nhuệ Đại Tần. Hơn mười vạn thiết kỵ, vận sức chờ phát động.
Mấy người lẳng lặng nhìn xem, cũng không ngăn cản. Mà những sát thi kia, tốc độ nhìn như rất chậm, nhưng chỉ qua thời gian một chén trà, thi triều đã nhao nhao tiếp cận đến bốn mươi dặm, tiến vào phiến khu vực trống trải chung quanh Thiên Đàn.
Chỉ thấy a mặt đất, lập tức dấy lên một tầng hỏa diễm màu đỏ nhạt, bao trùm địa vực hơn mười dặm.
Đây cũng không phải là là do tòa Xích Kỳ Kim Diễm Trận của Lâm Huyền Huyên, mà là trận hạch thứ hai dưới Thiên Đàn tự động phản ứng, bắt đầu khống chế bộ phận Lưỡng Nghi Tụ Long Trận chung quanh phòng hộ phản kích.
Những sát thi kia rõ ràng cũng rất kiêng kị ngọn lửa này, có chút chần chờ trước hỏa trận.
Sau đó lập tức liền bị một cổ lực lượng không hiểu cưỡng ép hiếp chi phối tâm chí, bước vào trong xích diễm cao chừng ba thốn.
Ngắn ngủn vài bước đã bị thiêu cháy, thi khí điên cuồng bốc lên. Sau đó toàn bộ thân hình, đều hóa thành tro bụi.
Thần sắc mấy người Tông Thủ lập tức khẽ buông lỏng. Đang nghĩ ngợi Thiên Đàn chi trận này lại mạnh mẽ như thế, một trận chiến này cũng đỡ tốn sức hơn nhiều. Tiếp theo tâm thần lại lần nữa căng thẳng.
Chỉ thấy những sát thi kia như tre già măng mọc, dũng mãnh tiến vào như thủy triều.
Ngày càng nhiều sát thi bị hòa tan, ngày càng nhiều thi khí tản ra.
Thế nên những hỏa diễm kia căn bản không cách nào đốt diệt được toàn bộ.
Thi khí dần dần dày đặc, mà những hỏa diễm kia ngược lại bị dập tắt không ít.
Chỉ ngắn ngủn nửa khắc, gần trăm vạn sát thi tiêu tán trong lửa. Nhưng phạm vi những hỏa diễm màu đỏ bao trùm cũng bị áp súc đến chỉ còn hai mươi dặm.
Thi quân đằng sau đã tiếp cận xích kỳ kim diễm trận. Từ trên Thiên Đàn phóng mắt nhìn xuống, tất cả đều là một mảnh đầu người màu thương xám đông nghịt, khiến da đầu bọn hắn run lên.
– Mặc dù chết rồi vẫn khiến người chán ghét.
Lâm Huyền Huyên khẽ hừ một tiếng, hỏa diễm màu vàng lập tức bay khỏi trận kỳ.
Hỗn tạp cùng những Xích Diễm kia, ngọn lửa cuốn khắp vài dặm, chỉ mười mấy hơi thở, lại chừng mười vạn sát thi, hóa thành bụi. Cũng quét sạch thi khí chung quanh không còn gì.
Năm đó Thủy Tần quét ngang các nước, có vô số lần dùng dân công thành để giảm bớt tổn thương.
Về sau Nho gia phục hưng, liền thường dùng việc này làm chứng, nói Thủy Tần thất đức.
Tông Thủ cũng có động tác, Hắc Bạch pháp tướng, đồng thời hiện ra trên bầu trời 500 trượng.
Bên trái là một đoàn thâm thúy ám không thể thấy, bên phải thì là một đoàn bạch quang huy hoàng chói mắt.
Vặn vẹo hư không, gấp khúc tia sáng. Khiến cho phạm vi trăm dặm nơi này, một nửa là hắc ám không cách nào thấy rõ, một nửa khác thì lại sáng ngời chói mắt.
Khiếu Thiên Khiếu Nguyệt hai đầu Hắc Bạch Kỳ Lân mỗi con nấu thân trong hai quang đoàn Hắc Bạch.
Lúc này hai đầu thần thú này cũng không hề c áp chế, toàn lực trợ Tông Thủ, bình thản hài hoà Vô Lượng Chung Thủy pháp tướng.
Mà dưới bạch quang chiếu rọi, lại có mấy vạn sát thi bị xuyên thủng lổ chỗ, sau đó hóa thành tro bụi.
Còn đoàn Hắc Ám Hỗn Độ kia thì đang cắn nuốt thi khí, cưỡng ép chuyển thành vô lượng chi quang.
Ở trên bầu trời tạo thành một cân đối vi diệu, liên tục không ngừng thiêu lấy sát thi chung quanh.
Vô Lượng Chung Thủy, vô cùng vô tận. Chỉ cần cân đối này không bị cắt đứt, vậy thì vô tận chi ám, vô lượng chi quang có thể tiếp tục vĩnh viễn.
Lâm Huyền Huyên cũng không khỏi ghé mắt, pháp tướng thần thông này của Tông Thủ giờ nàng mới thấy được rõ ràng toàn bộ.
Tuy chỉ dùng lực Tiên Cảnh thúc dục, nhưng còn cường hãn hơn kỳ trận mà nàng chuẩn bị nhiều. Cũng vừa hay khắc chế được thi quân, nếu những thi tướng kia không có phản ứng, vậy cũng không còn biến cố gì khác.
Như vậy chỉ một mình Tông Thủ, chỉ một môn thần thông này thôi đã có thể càn quetsachj mấy trăm vạn thi quân rồi.
Nhưng chỉ trong tích tắc, một đạo duệ quang màu trắng bệch bỗng nhiên đâm xuyên đến trên Thiên Đàn.
Xa xa nhìn lại, rõ ràng là một cây cốt mâu, như một ngọn sao chổi từ trên cao rơi xuống. Chăm chú tập trung vào khí cơ Khiếu thiên trong bạch động, mà một mâu này tựa hồ cũng đã đoạt đi tất cả vầng sángtrong thiên địa.
Khiến người không tự chủ được ghé mắt!
Tông Thủ ánh mắt lạnh lẽo, Hắc Bạch hai động trên không liền bỗng nhiên chuyển đổi. Chung làm thủy, thủy làm chung
Bạch động nhanh chóng sụp xuống, cắn nuốt hết thảy. Mặc dù cốt mâu đâm vào, cũng không có chút phản ứng nào cả.
Trong miệng Tông Thủ cũng đồng thời tràn ra một tia máu tươi. Ngược lại cũng không phải vì cốt mâu kia trùng kích mà bị thương, mà là chung thủy chuyển hoán chi pháp này vẫn còn chưa thành thục, không cách nào hoàn toàn khống chế.
Nửa năm trước tại Thương Sinh khung cảnh, đánh lui Tháy Thủy Ma Quân, cảm ngộ lớn nhất sau cuộc chiến ấy chính là chung thủy chuyển hoán.
Đáng tiếc mặc dù đến lúc này, hắn cũng không thể nào sử dụng tự nhiên được.
Cũng trong tích tắc này, trong bạch động, một đạo cương khí cường hoành, cơ hồ có thể sánh được với cốt mâu lúc trước bỗng dưng trùng kích tới chỗ cốt mâu phóng ra lúc trước.
Trên đường đi, toái diệt hết thảy! Ngoài trăm dặm, gần vạn sát thi dưới cương kình xông tới đều hóa thành bụi, không hề có lực chống cự.
Thẳng đến khi lại một căn cốt mâu thò ra từ hư không, cùng cương kình giao kích dây dưa thì mới kết thúc.
Sau đó ‘ oanh ’ một tiếng nổ vang, cực lực bàng bạc nổ bung trùng kích tứ phương. Suốt mười dặm đều bị san bằng. Trong phạm vi này, tất cả sát thi đều không còn sót lại chút gì.
Thần sắc Tông Thủ ngưng trọng, chú mục nhìn lại bên kia. Chỉ thấy một bóng người áo giáp màu đen đang sách lấy chiến mã khổng lồ lớn bằng ba người hiện thân. Sau đó chậm rãi đi về hướng Thiên Đàn. Tay phải cầm chiến thương, tay trái lại cầm cốt mâu. Mà mảnh cốt mâu kia lại đúng là do cốt cách trong cơ thể hắn kéo ra ngoài.
Võ tướng áo giáp màu đen kia dùng ánh mắt thương lạnh tro tàn nhìn chằm chằm vào Thiên Đàn.
– Người ngăn hoàng ta phục sinh, giết!
Theo cái chữ ‘ giết ’ kia vang vọng trăm dặm, bốn phía bầu trời Đông Nam Tây Bắc đều lục tục dâng lên bốn hình cầu màu xám.
Cũng không biết là bảo vật gì, tản ra tử khí vô lượng. Vô cùng nồng đậm, mặc dù bị vô lượng chi quang chiếu rọi, nhất thời nửa khắc cũng không cách xua tán được.
Mà vô tận chi ám, cũng không cách nào đem thôn phệ hấp thu được tử khí.