Nàng vừa nói dứt lời, Nguyên Vô Thương đã cười châm chọc đầu tiên: – Hiện nay không phải ngươi rất mê luyến Tông Thủ? Mà Nguyên Ma Thất Tình Pháp bí thuật, một khi đã qua kỳ hạn ba mươi năm thì cuối cùng sẽ cắn trả. Lúc này, phải là ở lại bên người Tông Thủ mà ra sức cám dỗ mới phải. Lại vẫn còn chủ động muốn rời đi, thật sự là kỳ quái.
Tông Thủ cũng nhíu mày, hắn cũng xác thật có ý sau khi xong việc thì sẽ cương quyết mang Tô Tiểu Tiểu về tính toán.
Thứ nhất là không muốn nữ nhân này vốn đã có vài phần tình tội lỗi dây dưa cùng hắn lại tiếp tục làm ác với hậu thế. Thứ hai là muốn từ trong trí nhớ của Tô Tiểu Tiểu tìm kiếm ra đầu mối có thể đưa đến 'Tăng Pháp Trì Huyền'.
– Lang này tâm như sắt đá, ta có lại cố sức cũng là vô dụng, còn có thể có biện pháp nào đây?
Tô Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, tựa hồ thật sự là vô cùng chán nản: – Hiện nay ta đã chập nhận số mệnh, cùng lắm thì đợi sau ba mươi năm thì huỷ bỏ đạo cơ, rồi lại tu hành. Kỳ thật lúc này thả ta rời đi, có thể đối với ta và ngươi đều tốt.
Một câu cuối cùng, giọng điệu cũng là nghiêm túc hiếm thấy.
Tông Thủ cũng lại lần nữa lâm vào suy ngẫm. Lần này Tô Tiểu Tiểu nói năng như vậy, chẳng lẽ là biết những thứ gì đó? Lý Nguyên Ma kia thật sự là có bố trí gì đó trên người Tô Tiểu Tiểu?
Thế nhưng lúc Tô Tiểu Tiểu hôn mê, hắn không phải là tại nguyên hồn của nàng chỉ có hạ một loại cấm chế linh thức mà thôi.
Toàn thân trên dưới, nguyên hồn nội ngoại, thậm chí những vật tùy thân đều nhất nhất kiểm tra qua. Cho dù là những vị trí bí ẩn nhất của thiếu nữ này thì hắn cũng không quên xem qua.
Thứ tốt thì không ít, nhưng không có vật có khả năng cấu thành uy hiếp đối với hắn.
– Chuyện này lại bàn! Đến lúc đó nói nữa.
Đã không đáp ứng, nhưng cũng không kiên quyết cự tuyệt. Lúc này đến như Tông Thủ cũng là khó có thể quyết đoán.
Tô Tiểu Tiểu thở dài, nhưng cũng không nói gì. Tuy là như thế, mà đã có sự sốt ruột khó hiểu tràn vào trong lòng.
Dự cảm nguy hiểm kia, càng ngày càng rõ ràng .
Tông Thủ thì đã lại đang suy nghĩ, làm thế nào không một tiếng động để tiến vào tòa cự thành trước mắt này, nó giống như Hàm Dương được tạo ra vạn năm trước.
Có khả năng đạp tường nhảy lên, tuy nhiên nơi đó cấm vân dày đặc. Mà đã là Lưỡng Nghi Tụ Long Trận thì đích thực là chỗ tinh hoa. Cũng không biết Trầm Nguyệt Hiên có thể ứng phó được hay không? Lại cần bao nhiêu thời gian?
Đúng rồi, Luyện Thần Kiếm của hắn hẳn là phải có trí nhớ mới đúng!
Tông Thủ đang muốn buông trói buộc đối với Luyện Thần Kiếm Linh, nhưng đột nhiên trong lòng khẽ động.
Chỉ nghe xa xa ầm ầm chấn động, bụi mù tung bay. Ước chừng sau nửa khắc, có mấy chục vạn hắc thiết kỵ đang bôn ba tới.
Đúng là hai mươi vạn Đại Tần thiết kỵ trước đây đi tuần tra mọi nơi ở trong mộ đạo.
Lúc này chúng đang dưới sự Thống soái của mấy chục kỵ tướng , lập trận thế nghiêm chỉnh phi nhanh về hướng thành Hàm Dương.
Mà cánh cửa thành sắt đen cực lớn kia lúc này cũng truyền ra tiếng vang ken két, do các cơ quan dẫn đường đang từ từ mở ra.
Tông Thủ cảm thấy tức cười, lại lần nữa ràng buộc Luyện Thần Kiếm Linh. Lần này đây vận khí không tồi, muốn cái gì là được cái đó.
Chỉ mới hơi ra hiệu, bốn người bên cạnh đã đều tự lĩnh hội. Cùng Tông Thủ nhất loạt hóa thành độn quang, đua tranh phía trước mấy chục vạn thiết kỵ kia để phi vào bên trong cửa thành đang từ từ mở ra .
Lúc này mặc dù có khoảng một ngàn Thi Binh trông coi, còn có một vị Thi Tướng cấp bậc Thánh Cảnh tọa trấn.
Có điều là do ma thuật cùng Tử khí yểm hộ nên cơ hồ không người nào phát hiện có chuyện khác thường.
Mặc dù có mấy người thực lực cao cường, cảm giác được mấy phần dị thường.
Nhưng tâm tình cũng bị dẫn dắt rời đi, nói ngắn gọn, chính là sinh ra trễ nải lười biếng.
Cho dù là biết rõ có việc bất ổn phát sinh, nhưng cũng không nguyện lo lắng bỏ ra sức lực để đi dọ thám đến tột cùng.
Tông Thủ trong lòng kinh dị, Nguyên Ma Thất Tình Đại Pháp của Tô Tiểu Tiểu này, xem ra thật đúng là có tiến triển không hề nhỏ.
Như vị tướng quân trên thành lâu kia, kỳ thật đã có thể phá được một phần ma thuật, lại vẫn không hề động tĩnh.
Tông Thủ phỏng đoán, mặc dù không có huyễn pháp thần thông cùng Sinh Tử Chuyển Hoán của mình, thì Tô Tiểu Tiểu này phỏng đoán cũng có thể ra vào tự nhiên ở thành Hàm Dương này.
Sau khi tiến vào bên trong thành, Tông Thủ lại thả Luyện Thần Kiếm Linh lần nữa. Rồi để cho bán bộ thần binh này dẫn dắt, cứ thế tiến lên về phía trước.
Có điều phương hướng lại cũng không nhằm vào chỗ cung điện ở chính giữa bên trong thành, mà là đi về phía thành Đông.
Mà phía Đông, là nơi mặt trời mọc.
– Nếu nói như thế, khi Hi Tử đột nhập vào Tần Hoàng Mộ vạn năm trước thì phải đến Thiên Đàn tế thiên kia sao?
Tông Thủ âm thầm suy đoán ở trong lòng, nhưng mà cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Một trăm chín mươi thanh kiếm khí vẫn đồng thời bao bọc quanh thân trong cự ly trăm trượng. Ngay cả thanh kiếm vốn là một hồn kiếm cũng hiển linh bên cạnh mình.
Sau khi lại được luyện chế một lần nữa, thanh Nguyên Thần kiếm khí này lấy Tiên Thiên Tử Thần Huyền Kim Khí làm căn cơ nên so sánh với trước kia, mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên Tông Thủ cũng chỉ vừa mới luyện hóa không lâu, hàm chứa của kiếm chưa từng đạt đúng mức nên lúc này vẫn mới chỉ có hình thái phôi kiếm. Thế nhưng thanh kiếm này như vậy cũng là đã gượng gạo có khả năng sử dụng.
Lúc này sau khi hiển linh, đã có thể thấy được loáng thoáng một hình người . So tướng mạo cùng Tông Thủ thì không khác mảy may, nó đang điều khiển kiếm khí.
Cái này là Chân Hình Pháp Tướng của Tông Thủ, thế nhưng cũng chỉ là đệ nhị Nguyên Thần biến thành.
Ý nghĩa của đệ nhị Nguyên Thần kiếm khí , kỳ thật giống với phân thân, là Tông Thủ khác.
Ngoại trừ làm tăng thêm thực lực gần gấp đôi, ngoài ra nó còn có diệu dụng.
Chỉ cần nguyên một hồn kiếm bất diệt này, như vậy sẽ chẳng phải sợ thân mình hồn phi phách tán. Tông Thủ cũng có thể mượn thanh kiếm khí này mà sống lại một lần nữa.
Thậm chí còn có thể thân ngoại hóa thân, ở cách xa vạn dặm làm việc cho hắn.
Có điều lúc này Hư Linh Chú Kiếm Thuật của hắn còn chưa đích thực hoàn thành, nên cũng còn chưa thành tựu để xuất ra đầy đủ đệ nhị Nguyên Thần. Vì thế chỉ có thể trở thành một thanh kiếm khí bình thường, sử dụng để thêm vào chiến lực mà thôi.
Cái lợi lớn nhất chính là không cần bản thân mình phân tâm điều khiển, mà cũng vẫn có thể phát huy ra kiếm thuật thần thông đến lục thành.
Bởi vì nó là Vương Đạo kiếm, nên khi thanh kiếm này thi triển vương đạo võ học thì uy năng thậm chí còn có thể vượt qua bản thể.
Kỳ thật phải sớm sử dụng thanh kiếm khí này như thế đã là có chút mạo hiểm .
Nếu không cẩn thận gây tổn thương cho căn cơ thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến phẩm chất của Nguyên Nhất Hồn Kiếm sau này.