– Quả nhiên là có chút cổ quái!
Tông Thủ trong mắt hiện lên một vẻ kì quái. Hắn biết Luyện Thần Kiếm đã hấp thu đại lượng nguyện lực thần tôn. Trong lúc vững vàng hướng tới thần khí thì giai vị cũng thong thả tăng lên.
Hiện tại thanh kiếm này đã bước chân vào trình tự Bán Bộ Thần Binh.
Tuy nhiên mặc dù là thần bảo khí linh, nhưng nó cũng không có khả năng nhanh chóng hoàn toàn phân tích tòa Lưỡng Nghi Tụ Linh Trận khổng lồ này.
Mặc dù là các loại thần khí chuyên dùng để phá trận cũng không có khả năng làm được. Mà luyện thần, vẻn vẹn chỉ là dốc lòng với kiếm mà thôi.
Điều giải thích duy nhất chính là Luyện Thần Kiếm đối với điều này lại có trí nhớ vô cùng rõ ràng .
Vẻn vẹn thời gian một khắc, mấy người liền vượt qua khoảng cách mấy ngàn dặm. Sau đó xa xa có một tòa cự thành hùng vĩ với khí thế vô cùng bao la, dần dần xuất hiện ở trước mặt Tông Thủ .
Tường thành này cao gần trăm trượng, tất cả đều là làm từ những đống cự thạch được dùng linh trận kết nối với nhau làm một thể. Trông chúng nguy nga vòi vọi, lãnh đạm kiên cố.
Trên tường thành có vô số cự nỏ, các loại khí cụ bảo vệ thành đều có đủ mọi thứ.
Bảo vệ cực nghiêm ngặt, cơ hồ là ba bước một trạm canh gác. Thỉnh thoảng lại có đội quân binh giáp chỉnh tề kết thành đội ngũ đi tuần trên tường thành.
Tường thành kéo dài trăm dặm, phân bố được mấy chục vạn Thi Quân, toàn bộ không có sơ hở.
Mấy người cũng có thể cảm ứng, ngay phía bên trong tường thành còn có được mấy chục đạo khí tức hùng hồn.
Tuy là thi khí tràn ngập, tuy nhiên thực lực những tướng lĩnh này, tuyệt không dưới Thần Giai bình thường. Trong đó bốn năm người, thậm chí so sánh với mấy vị cường giả Thánh Giai mà bọn họ đã gặp lúc trước thậm chí còn cao hơn một chút.
Tông Thủ khống chế Luyện Thần Kiếm, chọn một chỗ cao ở gần đó ngắm nhìn, tuy nhiên sau đó chợt lạnh toát sống lưng.
– Lần này thật là phiền toái.
Sơ lược ước chừng thì số lượng Thi Quân trong thành này, ít nhất cũng là hơn hai trăm vạn.
Hơn nữa, ít nhất đều là đạo binh đạt trình tự Thiên Cương Kiếm Tốt.
Cũng có thể thấy trên đường kia, hết đám thiết kỵ này tới đám khác đang không ngừng đi tuần tra.
Chỉ nói số lượng tướng lĩnh có thực lực ngang với Thánh Cảnh cũng vượt xa so với dự liệu.
Bên trong thành Hàm Dương này, quân lực cường thịnh như thế. Phòng thủ nghiêm ngặt, cũng không thấy sơ hở có thể lợi dụng.
Đúng là đến ngay cả hắn đều cảm giác gặp khó khăn, người bên ngoài cũng có thể tưởng tượng tới.
Vấn đề là không biết Trọng Huyền và các Luyện Khí sĩ rốt cuộc có liên lạc đến đâu cùng những 'tướng sĩ Đại Tần' này?
Ở trong thành Hàm Dương này, liệu có được suôn sẻ hay không?
– Quả là Linh Trận bên dưới này thật đầy đủ không sơ hở!
Trầm Nguyệt Hiên lấy tay ấn xuống bề mặt thành, vẻ mặt chăm chú: – Nếu muốn lẻn vào từ dưới đất thì không có khả năng.
Tông Thủ cau mày, lại nhìn về phía không trung kia. Rõ ràng chỉ thấy mấy chục con chim lớn lúc này đang lượn vòng quanh trên không trung. Chúng đều có ánh mắt hung dữ, thỉnh thoảng mắt lại nhìn xuống mặt đất bên dưới.
Đó là hung cầm đích thực từ thời đại Thượng Cổ, chúng đã tiếp cận cấp bậc thần thú. Cơ hồ mỗi một con cũng có được thực lực Thần Giai. Trong đó có mấy con rõ ràng là Thánh Giai dị thú đã đạt tới cảnh giới thực sự sống lại ( câu này chém đó – ko bit “giới chân hóa thực” là chi tiết gì).
Vốn là thực lực của chúng có thể so với Hậu Kỳ Tu Sĩ trong Thánh Giai của Nhân tộc. Nhưng sau khi chuyển hóa thành sát thi thì chúng lại càng thêm hung ác.
Trừ cái đó ra, số cung nỏ trên tường thành kia đang chĩa lên bầu trời cũng đủ sức khiến người ta kiêng kỵ.
Tông Thủ có cảm giác ước chừng không có gì nắm chắc, giấu diếm che mắt được những hung cầm này để từ không trung bay vào bên trong thành.
Tuy nhiên rốt cuộc không có khả năng chỉ vẻn vẹn một bức tường thành này mà đã chắn lại nơi đây. Xem ra cũng chỉ có thể sử dụng ma thuật của chính mình.
Tông Thủ bắt một cái linh quyết ấn, Huyễn Tâm Cảnh liền xuất hiện ở phía sau. Một quầng sáng xanh dập dờn mở ra rồi bao phủ cả năm người.
Lúc này nếu như có người ở bên ngoài nhìn vào thì chỉ trông thấy một đám không khí, ắt sẽ cho rằng nơi này là vùng đất trống không.
– Sinh Tử Chuyển Hoán!
Tông Thủ vận dụng món báu vật thứ hai, là Cửu Khiếu Sinh Nguyên Thạch. Sinh lực chuyển thành Tử khí rồi bao phủ cả năm người.
Nó không đậm không nhạt, như vậy có khả năng đuổi những Thi Binh có cảm ứng sinh khí , nhưng lại không làm người khác chú ý.
Có điều nếu chỉ là như thế thì còn xa mới đủ. Tông Thủ đưa mắt nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.
Nếu muốn đích thực không có sai sót, cũng chỉ có thể dựa vào Nguyên Ma Thất Tình Pháp của yêu nữ này.
Tô Tiểu Tiểu cười khẽ một tiếng với vẻ xinh đẹp vô song, nàng hiểu rõ tâm tư của Tông Thủ.
– Khi cần dùng đến nô gia thì liền nói ngon nói ngọt. Còn khi không dùng được liền hận đến quăng Tiểu Tiểu thật xa, không nhìn không hỏi cho bõ ghét. Thế gian này, không có người nào tàn nhẫn hơn so với Thủ Lang nhà ta.
Tông Thủ hơi cảm thấy xấu hổ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì quả là chính mình xác thật cũng hơi không phúc hậu.
Có điều chẳng lẽ muốn mình lấy thân báo đáp sao?
Nói cho cùng, nếu như nàng này không thi triển cái khoản Nguyên Ma Thất Tình bí thuật kia thì đâu phải là cũng không có chuyện gì?
– Lần này lại có khả năng ta sẽ giúp ái lang một lần, có điều lại phải thù lao.
Tô Tiểu Tiểu dùng ngón tay thon thả đặt lên môi mình. Có thể là thói quen sử dụng mị thuật nên nhất cử nhất động của nàng đều tao nhã đẹp vô cùng, cũng dụ dỗ vô cùng. Nó khiến cho người ta phải ham muốn điên cuồng, hồn xiêu phách lạc.
– Lần này tiến vào Tần Hoàng Mộ, Tiểu Tiểu đã có thu hoạch không nhỏ, thật sự không cần phải lại mạo hiểm nhập vào trong thành Hàm Dương này. Cho nên nếu như Thủ Lang muốn ta giúp chàng thì cần trả thù lao thêm mới được.
Tông Thủ sắc mặt xanh mét, khó coi vô cùng. Trong đầu theo bản năng hiện lên một từ, chẳng lẽ là chuẩn bị qua sông đoạn cầu?
Trong lòng càng cười khẩy không thôi, Tô Tiểu Tiểu này muốn cứ thoát thân như vậy, e là khó lòng đáp ứng nguyện vọng của nàng ta.
Trước lúc chuyện với Vô Thượng Nguyên Ma kết thúc, nàng này có lẽ cứ ràng buộc bên người là tốt hơn.
– Nói về qua sông đoạn cầu, cũng chẳng phải không đúng!
Tô Tiểu Tiểu sóng mắt dập dờn, cười khanh khách: – Nếu như Thủ Lang muốn cưỡng ép giữ ta lại, đương nhiên cũng có thể. Chỉ là khi đó Tiểu Tiểu chưa chắc đã có thể toàn tâm toàn ý dùng Nguyên Ma Thất Tình Pháp kia. Tóm lại tất cả đều do Thủ Lang tự quyết.
Tông Thủ cau mày, cố nhịn nỗi xúc động định mạnh mẽ tóm chặt yêu nữ này, tức giận trừng trị một phen. Hắn nói với giọng bình tĩnh lạnh nhạt: – Như vậy ngươi muốn thù lao gì?
Tô Tiểu Tiểu kia đầu tiên là ánh mắt không thể phát hiện ra điều gì, rồi chộp lấy cánh tay phải của Tông Thủ. Cuối cùng vẻ mặt liền bắt đầu dần dần nghiêm túc: – Lần này khi việc Tần Hoàng Mộ kết thúc, có thể thả cho Tiểu Tiểu rời đi?