Tông Thủ lúc này thân hình bay ngược, đã không duy trì được thân hình. Thân hình xoay tròn, sau khi lui ngàn trượng thì thất khiếu chảy máu, hình tượng chật vật.
Mà đợi tới khi thân hình của hắn ổn định lại, lần nữa đứng lại thì nhìn thấy cách đó không xa một ngón tay của Xích Hồng Y một kích xuống. Đâm vào thân thể của Nguyên Vô Thương, đều triệt để đánh thành bột máu, đinh ốc quay ngược trở lại.
Mà nguyên hồn cũng vỡ vụn trăm ngàn dư phiến. Khoảng cách thân hồn bị diệt còn thiếu chút nữa.
Lúc này Xích Hồng Y cười lạnh, một trận chiến này bọn họ đã thắng rồi.
Nguyên Vô Thương chết, một phương của Tông Thủ chỉ còn lại ba người. Mà bọn họ bên này tuy thương vong thảm trọng, nhưng vẫn còn sáu tên Thánh Giai Tôn Giả hàng thật giá thật!
Tâm niệm vận chuyển đang suy tư, làm thế nào phòng ngự Tông Thủ bỏ chạy.
Thắng bại đã định, duy chỉ có việc này hơi khó giải quyết..
Bên kia Hàn Thanh cũng đồng dạng tâm thần hưng phấn lên. Chỉ cần Nguyên Vô Thương chết, không còn bị vạn linh bạo liệt phù ảnh hưởng. Ba tên tự tại thần ma không còn hạn chế linh pháp, ba người còn lại chỉ có đường chết.
Nhưng mà sáu gã Thánh Giai Tôn Giả liên thủ vây giết mà bỏ chạy, dễ vậy sao?
Thực tế Xích Hồng Y không lâu trước đây đã bước vào Thánh Cảnh hậu kỳ.
Cho dù là tiêu hao tám phần thực lực, duy trì khối linh thạch đen kia, trừ khử thời gian chi lực của Trụ Cực Mệnh Thế Thư, cũng không phải Thánh Cảnh bình thường có thể so sánh được.
– Mấy tháng không thấy, sát khí của bệ hạ thật lớn!
Thoát ra khỏi nguy cơ, Hàn Thanh vẫn có tâm tư trêu chọc.
– Chỉ tiếc, hôm nay ăn trộm gà bất thành, càng phải táng thân nơi này!
Năm tên Thánh Giai dị tộc lúc này ting quang trong mắt lập lòe, lẳng lặng chờ đợi linh thuật tiêu tán.
Nguyên Vô Thương chết, đó là thời điểm bọn họ phản kích.
Tông Thủ nhàn nhạt nhìn qua giống như lơ đễnh. Mà cũng đúng lúc này, một đóa Sinh Tử Đàm Hoa lặng lẽ tràn ra.
Xích Hồng Y lúc đầu còn lơ đễnh, nhưng khi nhìn thấy sinh cơ bàng bạc thì lặng yên bao phủ vài miếng tàn hồn của Nguyên Vô Thương thì giật mình.
Đây rốt cuộc là pháp thuật gì?
Sinh nguyên chi lực bao phủ, huyết nhục tái sinh, nguyên hồn chữa trị. Chỉ qua một lát thì thân hình Nguyên Vô Thương từ không biến thành có, đưng cách đó vài trăm trượng.
Lông tóc không tổn hao gì, chỉ có khí cơi hơi yếu một chút. Dù sao cũng trải qua thân thể thần hồn toái diệt, nguyên thần cơ hồ sắp biến mất, lúc này mặc dù khôi phục lại vẫn tổn thương.
Mà Nguyên Vô Thương lúc này cười ha ha:
– Tông Thủ, Nguyên Vô Thương ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Đây là thuật pháp hay thần bảo? Thật tốt dùng! Dù là thập tam đẳng vô thượng thần thông, thượng phẩm thần khí cũng không gì hơn cái này…
Một khắc vừa rồi hắn còn cho rằng Tông Thủ là muốn ngồi nhìn hắn đã chết trong tay của Xích Hồng Y.
Hắn vẫn tin tưởng chắc chắn Tông Thủ sẽ không dễ dàng buông tha đồng bạn, tất nhiên là có thủ đoạn cứu hắn ra khỏi tuyệt cảnh.
Kết quả cuối cùng quả nhiên là vậy!
Tâm tình của hắn khoái ý, thật sự là người chết phục sinh. Càng bì huynh đệ không bỏ nhau.
Tông Thủ có át chủ bài bực này trong tay, như vậy một trận chiến này lo gì không thắng?
Mấy người Xích Hồng Y lúc này sắc mặt khó coi tới mức tận cùng! Thế gian này có pháp thuật như vậy?
Nếu là đồ vật chắc chắn là thần bảo! Nếu là đan dược thì phải là tiên đan cao cấp nhất.
Đánh không chết, giết bất diệt, mấy người bọn họ có thực lực Thánh Cảnh dùng làm cái gì?
Mấy tên ‘ tự tại thần ma ’ ý niệm lay động, bắt đầu sinh ra thoát ý.
Một trận chiến này người ta tổn thương nhỏ nhất. Chuyện đã không thành, như vậy kịp thời rút đi mới là thượng sách.
Mà tâm tình của Hàn Thanh lúc này từ trên cao té xuống vực thẳm.
Bỗng nhiên hiểu được vì sao Lâm Huyền Sương bước vào chí cảnh, chư tông chư phái đều kiêng kỵ không thôi.
Dù lúc này Tú Quan đã rời khỏi Vân Giới, đạo nho ma tam giáo Thánh tôn vẫn không dám vì vậy mà hành động thiếu suy nghĩ.
– Đừng cao hứng quá sớm, sinh tử đàm hoa dùng một lần cần thời gian ba năm tích súc. Mà ta chỉ co ba lần mà thôi.
Tông Thủ vẫn bình tĩnh đáp làm trong mắt Xích Hồng Y hiện ra tinh quang.
Mặc dù không biết Tông Thủ vì sao tự nói ra, nhưng mà cẩn thận suy tư vẫn cảm thấy đúng.
Có thể tiếp cận Thần Cảnh, thần hồn thân thể đều gần như toái diệt, trong 1% chớp mắt đã khôi phục như ban đầu.
Nếu có thể sử dụng vô hạn thì thần khí bực này tuyệt đối không nằm trong tay của Tông Thủ.
Nếu là thuật pháp, như vậy cho dù Lâm Huyền Sương nguyên sinh linh tức quyết cũng không làm được!
Một lần không thể triệt để tru diệt, vậy lần thứ hai, lần thứ ba! Không tin Tông Thủ có thể lần thứ ba, lần thứ tư, không hạn chế khiến cho Nguyên Vô Thương phục sinh.
Vòi rồng lần nữa xoáy lên, Xích Hồng Y cũng chuyển qua bên cạnh Vô Thương và định ra tay lần nữa.
Đạo huyết sắc đao ảnh lại lần nữa trảm kích tới. Lúc này đây trên đao còn bao hàm đinh ốc chi lực.
Vòi rồng chung quanh bị Tố Sơ Tuyết khống chế.
Mà đao ảnh cũng thuận lý thành chương từ nơi này lọt qua sơ hở, phá vỡ bức tường gió chém lên cổ họng của hắn.
Xích Hồng Y hừ lạnh một tiếng, ống tay áo phất một cái, vỗ vào Huyết Nguyệt Đao. Ống tay áo vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ tung bay. Mà Sơ Tuyết cũng ho ra máu lần nữa, bị thực lực ngập trời kia đánh bay mấy vạn trượng, đụng vào bùn đất, lần này bị thương nhẹ hơn lần trước nhiều. Thích ứng Xích Hồng Y xoáy lực thần thông lại dùng Huyết Nguyệt Đao mượn lực cũng kháng lại vài phần.
Chỉ trong khoảng khắc này, Nguyên Vô Thương đã lần nữa đem tầng tầng lớp lớp linh phù hiện ra trước người. Càng đem hai kiện trung phẩm tiên bảo bảo vệ hai bên.
– Hắc! Phí công mà thôi, ngươi vẫn là một Tiên Cảnh đỉnh phong, bổn tọa ra tay ngươi khống chống nổi nửa hô hấp.
Lúc này ngón tay đánh tới, đánh tan toàn bộ linh phù, Xích Hồng Y đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau đớn. Đột nhiên quay đầu lại nhìn qua phía Tông Thủ.
Tử khí đậm đặc?
Đúng, nếu tên là sinh tử đàm hoa, như vậy còn sống thì có chết.
Vì sao lúc này cảm giác như có điềm xấu? Nguy hiểm như thế?
Tông Thủ cũng lẳng lặng chờ đợi, thời điểm múi hoa cuối cùng héo tàn, vừa lúc tử vong chi lực ẩn chứa bên trong toàn bộ phóng thích. Khiến cho tử khí quanh hắn phóng đại cực hạn.
Tóc của Tông Thủ trong nháy mắt bạc đi. Cánh tay cơ bắp héo rũ, mà huyết sắc trên mặt toàn bộ không còn. Yêu hồ nhất tộc trời sinh mị thuật vẫn còn, lại hỗn hợp tử vong chi khí, hiện ra một loại tuấn mỹ đặc biệt yêu dị.
Trong tay Tông Thủ cầm Luyện Thần Kiếm lên, nhẹ nhàng chấn động. Thời điểm kiếm ngân vang vọng, phía sau hắn mở ra một cánh cửa to lớn, ầm ầm mở ra. Vô số âm hàn chi khí trôi ra ngoài.
Cửu U Minh Hà, Cáo Nhân chi vong!
Minh Hà Cáo Tử chi kiếm!
Thân ảnh ghé qua phiêu di hư không, giống như quỷ mị, giông như ảo ảnh.
Mà tử vong chi lực nhuộm Luyện Thần Kiếm thành màu đỏ, thình lình chém qua hai tên Dạ Ma Tôn Giả vừa khôi phục lại.