Tên giáp sĩ đen này chỉ có tu vi thần cảnh mà thôi, nhưng mà kết hợp với mấy vạn thiết kỵ sau lưng của hắn đã vượt qua Thánh Cảnh!
– Thỉnh Nguyên huynh giúp ta!
Biết được Bích Hỏa Huyền Quy dưới chân quả quyết không ngăn cản được một búa này. Tông Thủ không cần suy nghĩ nhiều, luyện thần kiếm từ trong tay áo chém ra ngàn vạn kiếm quang, giống như hoa sen ngăn cản ở trước người.
Nguyên Nhất Kiếm chi âm!
Trong vòng mười trượng là kiếm vực của ta!
Kiếm ảnh như hoa sen kia ngăn cản một búa chém tơi.
Lực lượng một búa chém xuống không ngừng bị hoa sen tiêu trừ sau đó dừng lại hẳn.
Tông Thủ khóe môi có tơ máu, nhưng mà cũng may ngọc khôi lỗi lúc này ra tay ngăn cản giúp, liên tiếp ba mũi tên bắn vào giáp sĩ đen kia.
– Mặc môn ngọc khôi lỗi? Chút tài mọn!
Một tiếng hừ nhẹ vang lên, sau đó cây búa vừa thu lại sinh ra chút biến hóa nhỏ, liền chém tới tan ba mũi tên. Hời hợt giống như không tốn không tốn sức chút nào.
Tông Thủ nhìn qua lập tức hít vào một ngụm hàn khí. Đối thủ như vậy cho dù hợp lực năm người cũng không thắng nổi.
– Đi!
Bích Hỏa Huyền Quy không cần hắn phân phó, đã quyết đoán dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Chỉ trong nháy mắt vượt qua vạn trượng rời khỏi con đường này.
Tên giáp sĩ đen kia tức giận gầm lên.
– Tức chết ta, ngươi có thể sống sao? Đi chết đi!
Mấy vạn thiết kỵ sau lưng của hắn giống như hóa thành hào quang lao thẳng tới.
Bản thân hắn tốc độ không nhanh, được trận pháp trong mộ gia trì nên tốc độ vượt qua Huyền Quy.
Từ bốn phương tám hướng của ngôi mộ vang lên tiếng vó ngựa.
– Đáng chết! Trốn không thoát!
Sắc mặt Nguyên Vô Thương tái nhợt:
– Thực gặp quỷ rồi, những tử vật này tốc độ vượt qua ta toàn thịnh một chút.
Tông Thủ cũng nhíu mày, mặc dù chạy nhanh hơn nữa cũng không có cách nào.
Thông đạo chung quanh bị thiết kỵ vây quanh cả rồi.
Chẳng lẽ phải ở lại chỗ này tranh tài hay sao?
Vừa mới vào trong mộ chẳng lẽ phải dùng át chủ bài?
– Nói không chừng ta giúp được ái lang đấy.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng cười cười, bình tĩnh tự nhiên nhìn qua chung quanh.
– Ái lang có thể sử dụng huyễn pháp đem chúng ta ẩn núp đi không?
Tông Thủ ngẩn người, nghĩ thần ảo thuật có hiệu quả sao?
Những kỵ sĩ này sát khí tỏa ra có thể tiêu trừ ảo thuật a.
Nhưng mà không còn cách nào khác, chỉ có thể thử một lần.
Trong khoảng khắc ảo thuật che phủ mọi người, càng dùng Phần Thế Huyết Đồng điều khiển không gian chi lực, hình thành bình chướng ngăn cách khi cơ.
– Không hổ là huyết mạch Cửu Vĩ Huyền Hồ, ảo thuật của ái lang thực khiến người ta tán dương, vì sao bình thường không sử dụng? Thật lãng phí…
Tô Tiểu Tiểu dùng phiến che mặt, cười nói. Cũng không thấy có động tác gì. Nhưng mà cao thấp quanh người có linh vân bành trướng.
Giống như một vòng quang luân hiện ra sau lưng của Tô Tiểu Tiểu.
– Đây chính là Nguyên Ma Thất Tình Quyết? Thật bá đạo —
Có thể khiến cừu nhân không sinh ra chiến ý, cũng không còn cừu hận. Có thể người ta trong nháy mắt lâm vào điên cuồng.
Càng khiến người ta kinh dị, chính là những thiết kỵ trước mặt đi qua người Bích Hỏa Huyền Quy lại không làm gì năm người bọn họ a.
Ngay cả tên giáp sĩ cầm búa lớn cũng nghi hoặc nhìn chung quanh không quan tâm tới. Hắn suất lĩnh mấy vạn thiết kỵ xông qua thông đạo khác.
Trong lòng Tông Thủ kinh ngạc, không ngờ đám này không phát hiện khác thường a.
Đợi đến khi nơi này khôi phục yên lặng, âm thanh gót sắt thông đạo chung quanh biến mất.
Sắc mặt Tông Thủ cổ quái, tán ảo thuật đi. Ba người còn lại dùng ánh mắt khác thường nhìn qua Tô Tiểu Tiểu.
Tông Thủ cùng Nguyên Vô Thương đã đoán ra là vì cái gì, nhưng mà Sơ Tuyết vẫn còn nghi hoặc.
– Chớ có xem thường Nguyên Ma thất tình đại pháp, hỉ, nộ, lo, sợ, yêu, tăng, dục, oán cũng là thất tình.
Tô Tiểu Tiểu tự nhiên nói:
– Những người này bị ép chôn cùng với tần hoàng, vì vậy trong lòng có oán ý, sinh ra thống hận! Chỉ cần có oán hận thì cho dù là thánh nhân cũng không thể thoát khỏi bàn tay của thiếp.
Sơ Tuyết không thích nhìn Tô Tiểu Tiểu đắc ý, bĩu bĩu môi, không quan tâm tới.
Trầm Nguyệt Hiên lúc này thở dài.
– Ta hôm nay cũng biết được ba mươi vạn Đại Tần thiết kỵ tung hoành Vân Giới vì sao biến thái như vậy rồi!
Năm người nơi này im lặng.
Đại Tần giáp kỵ vừa rồi đã lĩnh giáo qua, chắc chắn không hổ là nhất đẳng huyền giai đạo binh trên thế gian.
Đáng tiếc tần hoàng thọ nguyên quá ngắn, bằng không mượn mười hai đồng nhân chi lực, mấy chục vạn thiết kỵ đạo binh chi uy, nói không chừng lúc này đã quét ngang chư giới, thành lập tiên đình…
Nguyên Vô Thương dùng ngữ khí châm chọc nói:
– Mặc dù là chết, cũng không muốn lưu đội quân mạnh như vậy cho hậu nhân. Vị tần hoàng này xem ra thật sự có cảm giác mình sẽ phục sinh, có thể lần nữa quét ngang Vân Giới! Ta nói Đại Tần thái tử cực kỳ tài đức sáng suốt, rất được tâm quốc dân, sau khi tần hoàng chết bị người ta giả mạo chỉ dụ tru sát. Theo ta thấy đó không phải là chỉ dụ giả mạo, sợ rằng cũng là ý muốn của tần hoàng muốn hắn chết mà thôi.
Tần hoàng mộ sau khi tần hoàng chết vẫn tu kiến thêm mấy năm, thẳng đến khi chư hùng Vân Giới khởi binh mới dừng lại.
Chuyện năm đó thế nào hắn không quan tâm, hắn quan tâm là hiện tại.
– Võ học vương đạo của ta trong mộ địa này không dùng được một thành. Tiến trong mộ cung này có quốc bảo nào không nhỉ?
Cảm thấy may mắn vạn phần, may mắn là có được Thiên Mục Hồng Mâu Thạch trợ giúp, bước vào Tiên Cảnh hậu kỳ. Chẳng những hoàn thành nội thiên địa của mình, càng cô đọng ra ba tia tiên lực.
– Bị người ta nhìn chằm chằm vào sao?
Tông Thủ nhíu mày, không dễ dàng phát giác vụng trộm dò xét Tô Tiểu Tiểu, nhưng không nhận thấy nàng khác thường cái gì, hắn có cảm giác rất quái dị.
Suy nghĩ một chút, Tông Thủ liền đem khối ngọc đen ra ném ra ngoài.
Một đoàn hắc quang bao phủ mọi người lại.
Tô Tiểu Tiểu hiếu kỳ, hỏi:
– Đây là thứ gì vậy?
– Là một khối Mặc ngọc quốc trượng cho ta.
Tông Thủ không dấu diếm, thoải mái nói:
– Nghe nói có thần niệm của hắn cung cấp chân ngôn, hắn nuôi dưỡng suốt bốn mươi chín ngày. Bột phấn quấn thân có thể trong vòng ba ngày ngăn cách tất cả tà thuật.
Tô Tiểu Tiểu ‘ ah ’ một tiếng, biết được quốc trượng của Tông Thủ quốc là Khổng Duệ, chính là người có thuật tính toán nhất đẳng.
Lập tức không dùng cường lực ngăn cản, mà tùy ý cho bột phấn bay lên người.
Cơ hồ cùng một thời gian, một người cách bọn họ hơn mười lối đi nhíu mày.
Linh niệm cảm ứng bị đứt đoạn?
Không chỉ có tên này, ở chung quanh có mấy người dừng bước lại. Phần lớn là da thịt ngăm đen, sau lưng có đôi cánh chim. thần sắc hiện giờ rất khó coi. Còn có mấy người thì vô hình vô chất, giống như u hồn phiêu đãng bốn phía.
– Đây là chuyện gì?
– Đã không có cảm ứng, không hợp với hứa hẹn lúc trước…
– Cần gì kỳ quái? Tông Thủ không phải người chết, trái lại là đệ nhất nhân có một không hai của Vân Giới trong mấy ngàn năm qua. Cả đời trải qua chinh chiến, sao lại không có chút cảnh giác chứ? Bị chúng ta đi theo đã sớm phát hiện ra mánh khóe rồi.