– Năm đó biết được Lữ Vô Song có được Tăng Huyền Trì Pháp Dực, trong tu sĩ chỉ mấy người mà thôi, phần lớn trong điển tịch truyền thừa có đôi câu vài lời lưu lại. Mặc dù là người bác học đa tài cũng không biết.
Lý Biệt Tuyết như có điều suy nghĩ, lẳng lặng nghe. Ma Liên phu nhân dường như được cổ vũ nói tiếp:
– Khí linh thần khí này đã tự mình phong ấn. Cho dù là mấy tên kia của Thương Sinh Đạo cũng chưa chắc nhận ra. Vì vậy vãn bối liệu định Tông Thủ nhất thời nửa khắc khó biết công dụng và lai lịch của vật đó. Tối đa chỉ biết nó bất phàm mà thôi. Chỉ cần trước khi hắn giác tỉnh khí linh Tăng Huyền Trì Pháp Dực thì nó không khác gì sắt thường.
– Thật sao?
Lý Biệt Tuyết từ chối cho ý kiến nói:
– Như vậy người biết được có bao nhiêu?
– Chỉ mình vãn bối!
Ma Liên phu nhân thần tình lạnh nhạt, tâm tình nói ra bình thường.
– Ngày đó gần di tích Hư Huyền Môn di thì những người nhìn thấy đều đã bị vãn bối trừ tận, tuyệt không người sống. Nhưng mà chỉ có thủ hạ dưới trướng của Tông Thủ…
Ba vạn thiết kỵ, bốn trăm linh sư, nàng nhìn thấy cũng á khẩu, không thể làm gì.
Nếu tàn sát những người này không dễ dàng, lại kết tử thù với Đại Càn.
Cũng may những người này thực lực cực thấp, phần lớn là tán tu nên không sao.
Nhưng mà đây là sơ hở lớn nhát, biết được Tăng Huyền Trì Pháp Dực tồn tại, tuyệt không chỉ có ma môn. Năm đó Đạo Môn khả năng cũng có biết một hai.
– Đổi cách nói trước khi Tông Thủ biết được lai lịch thì bổn tọa đoạt lấy thần khí này sao?
Lý Biệt Tuyết mỉm cười, con ngươi sâm lãnh nhìn qua Ma Liên.
Tăng Huyền Trì Pháp Dực đúng là chỉ có mấy người biết. Chỉ vì Lữ Vô Song có quan hệ đặc thù với ma môn. Khi đó Lý Biệt Tuyết hắn vừa vặn ở lại Vân Giới, cho nên biết rõ đặc biệt kỹ càng một ít.
Lữ Vô Song chết trận, kiện thần khí này thuận theo chủ nhân mất vô tung vô ảnh. Hắn từng toàn lực tìm kiếm, lại trải qua trăm năm không biết tung tích.
Dần dà cũng liền buông tha.
Thì ra khí linh năm đó đã tự phong ấn ngủ say. Hẳn là cuộc chiến năm đó làm nó trọng thương.
Lúc này hiện thế là đã khôi phục?
Kỳ thật người ngoài nhìn thấy vật này cũng không có gì. Không biết lai lịch, không biết tác dụng, tối đa chỉ là hiếu kỳ một hồi, quả quyết sẽ không coi là thần bảo.
Ngược lại nữ nhân trước mặt này nếu lưu tính mạng lại sợ là hơi có nguy hiểm.
Trên mặt Ma Liên đổ đầy mồ hôi lạnh, Lý Biệt Tuyết sát cơ đậm đặc đâm thẳng vào tâm thần.
Nàng lại cắn răng, lẳng lặng quỳ sát, không dám có nửa phần nhúc nhích, cũng không dám có phản kháng.
– Không thể không nói, ngươi rất thông minh —-
Lý Biệt Tuyết cười khẽ, thu hồi ý niệm áp bách, trong mắt cũng lộ ra vẻ tán thưởng.
Có thể khắc chế tham lam, biết được đồ vật này tuyệt không phải nàng có thể thăm dò, quyết đoán đem tin tức bẩm báo cho hắn. Nữ nhân như vậy chí ít tự hiểu lấy mình.
Mặc dù tu tập ma pháp vẫn còn vài phần lý trí.
Cong ngón búng ra, lập tức một viên đan dược màu đỏ rơi vào trong tay Ma Liên. Sau khi tiếp nhận Ma Liên quỳ xuống bái thật sát, hưng phấn nói:
– Long Ma Bồi Nguyên Đan? Đa tạ Nguyên Ma đại nhân!
Trong mắt Tô Tiểu Tiểu cũng hơi hiện dị sắc. Ma tu bởi vì trước kia Trúc Cơ tiêu hao tánh mạng tinh nguyên quá nhiều, phần lớn nguyên lực ít nên tu vi khó tiến.
Mà Long Ma Bồi Nguyên Đan là do Lý Biệt Tuyết luyện ra, cho tu sĩ trên Tiên Cảnh cố bản bồi nguyên.
Cấp độ Tiên đan, tự nhiên không phải chuyện đùa. Được một quả thường thường có thể bồi bổ toàn bộ tiêu hao.
Nhưng mà sản lượng quá ít, trong một trăm năm cũng chỉ có ba miếng mà thôi.
Trong ma đạo tất cả tu sĩ Thần Cảnh đều mong có được.
Lý Biệt Tuyết có chút thâm ý, xem như tiếp nhận, tư chất của nàng không kém, tâm tính cũng coi như thượng giai. Có tiềm chất trùng kích Thánh Cảnh cho nên hắn cố ý tài bồi.
– Trong bốn mươi chín ngày ngươi bế quan trong Thiên Ma Khung Cảnh, không được ta ra lệnh không thể ra ngoài.
Sau đó nhìn qua phía Tô Tiểu Tiểu, trên mặt Lý Biệt Tuyết hiện ra vẻ phức tạp khó hiểu.
Trong lòng Tô Tiểu Tiểu rùng mình, muốn từ trong tay Tông Thủ thu hồi kiện Tăng Huyền Trì Pháp Dực, Tô Tiểu Tiểu nàng là người thích hợp nhất.
Lúc này lại kiên định nói:
– Thánh tôn, đệ tử đã muốn dùng Nguyên Ma Thất Tình Pháp, động chân tình của hắn, tự nhiên cũng cần dùng chân tình đối đãi. Nếu muốn đệ tử đi lấy thần khí này là khó xử đệ tử.
Lý Biệt Tuyết lại lắc đầu, thanh âm lạnh nhạt:
– Không cần như thế!
– Đây rốt cuộc là vật gì?
Cơ hồ cùng một thời gian, Tông Thủ ở trong xa giá nhìn qua hắc thiết hình cánh trong tay.
Không phải vàng không phải ngọc không phải đá, Tông Thủ không lâu mới thử qua. Dùng luyện thần kiếm trảm kích nhưng vật này không hư hao.
Nói rõ chất liệu vật này ít nhất cũng là Thiên giai. Thiên Địa Huyền Hoàng tứ cấp thiên địa trân bảo cũng là cấp độ cao nhất.
Mặc dù là cấp độ Thiên giai, vật ấy cũng nhất định cực kỳ trân quý.
Trong khoảng thời gian này luyện thần kiếm thôn phệ đại lượng tín nguyện thần lực, từng bước tăng lên, cải thiện phẩm chất.
Lúc này khả năng còn không coi là thần bảo, nhưng lại là nửa bước thần bảo.
Nhưng mà đỉnh giai kiếm khí không cách nào làm nó có chút thương tổn, cho dù là dấu trắng cũng không lưu lại.
Hăn nhớ lại các sách vỡ điển tịch nhưng không rõ thứ này là gì.
Nhưng mà di chỉ kia hắn lại biết.
– Thượng cổ Hư Huyền Môn, đã từng là một trong ba ngàn đạo môn, thời đại trun hổ rất huy hoàng.
Đã từng bị môn hạ từ bi đạo quân Thái Thanh diệt môn, hơn phân nửa là có quan hệ tới Đạo Môn Kiếm Tông phân liệt.
Những tin tức này đối với hắn không có trợ giúp gì.
– Nhưng mà vật ấy nếu là từ trong di chỉ Hư Huyền Môn bay ra. Nói rõ đã từng hiện thế, thậm chí có người sử dụng qua một lần.
Tông Thủ lập tức tìm Ngụy Húc hỏi.
– Thương Sinh Đạo thất tử không ai nhận ra. Tú Quan sư bá đã rời khỏi Vân Giới.
Vừa rồi liên hệ Thương Sinh Đạo, mới biết Tú Quan một ngày trước đã rời đi.
Hiển nhiên trong lòng biết Đại Càn cùng đạo nho ma tam giáo tranh đấu, dĩ nhiên cáo từ rời đi.
Lúc này cũng chưa quyết chiến phân thắng bại.
Nhưng mà vị này đi thì đồ vật trong tay của hắn có chút phiền phức.
– Biểu hiện những khắc vân này giống như là trời sinh. Cũng như Huyết Nguyệt Đạo, ngược lại có chút tương tự. Chẳng lẽ nói là thần khí?
Tông Thủ khẽ lắc đầu, nếu là thần khí tuyệt không nên tịch mịch như vậy.
Nếu đã không rõ ràng Tông Thủ không quan tâm tới. Bảo vật trogn tay hắn không nhiều lắm, nhưng mà có một kiện Huyễn Tâm Kính, một thanh luyện thần kiếm, một chiếc Ích Ma Thần Toa cũng đã đủ.
Công thủ chi khí đều là thượng đẳng, mà Ích Ma Thần Toa giúp hắn chạy nhanh hơn.
Những bảo vật khác mang theo bên người cũng không có tác dụng gì.
Khối hắc thiết này với hắn mà nói chỉ là việc nhỏ, cũng không đáng được hắn hoa phí quá nhiều tinh lực.
Thẩm Nguyệt Hiên xuất ra từ Mặc gia, là đỉnh cấp luyện khí sư, mấy ngày nữa sẽ quay về, nói không chừng hắn nhận ra vật này.