Tông Thủ thở dài, đây cũng là chuyện khiến tâm tình người ta sa sút xuống đáy cốc.
Lục gia đấu tranh nội bộ, đạo nho hai nhà phân tranh, tần hoàng mộ mở ra, hơn nữa Dạ Ma sắp công chiếm tới, ùn ùn kéo đến làm hắn đau đầu. Khiến cho hắn không có biện pháp phân thân giải quyết.
Chuyện Vân Giới còn chưa giải quyết triệt để đã có đối thủ mới rồi.
Vốn đối với Trung Nguyên chi địa hắn còn có tơ tưởng, nhưng mà đến lúc này chỉ có thể buông tha mà thôi.
Thiên Phương thế giới hắn dù trả giá thế nào cũng phải giữ vững!
Tông Thủ lại nhìn lên trời, chẳng lẽ nói Thanh Huyền Thái Hoàng thỏa hiệp?
Nếu để cho chiến hỏa lan tràn đến Vân Giới, ước chừng cũng là chuyện Thanh Huyền Chu tử không muốn thấy.
Nhưng mà mấy chí cảnh Thánh tôn thật sự đạo đức tốt vậy sao? Không ngáng chân sau đã là tốt lắm rồi.
Ngay cả bản thân của hắn cũng không cam lòng khi giảng hòa, nhưng mà tần hoàng mộ mười hai đồng nhân hắn không thể buông bỏ.
Trong lòng của hắn hiện giờ có chút vô lực.
– Tất cả là vì tu vi thấp và thực lực yếu mà ra.
Tông Thủ lắc đầu, cưỡng chế nôn nóng trong lòng, tăng cường thực lực thế lực của mình là chuyện cấp bách, nhưng mà tu hành chi đạo tuyệt đối không được gấp.
– Nhưng mà lúc này đã thiếu nợ nhân tình của Sát huynh kia rồi. Nói trở lại, người này rốt cuộc là nam hay nữ?
Chiếm cứ Thiên Phương giới đã hoàn thành ước định với Sát Hậu Hổ, hai phe cũng không thiếu nợ lẫn nhau.
Nhưng mà A Tu La tộc trợ giúp hắn lại không thể tính toán đơn giản như vậy được.
Vốn hai nhà không có quan hệ, lúc này chỉ có Sát Hậu Hổ cố ý nhắc nhở Tông Thủ mới giật mình, mấy chục thế giới bên ngoài có một ít thế lực lớn đang nhìn chằm chằm vào Vân Giới.
Thậm chí đã có không ít kẻ không yên lặng, hoàn thành chuẩn bị, chỉ chờ vận sức phát động mà thôi.
Tăng cường quân vị bao vây Vân Giới trên diện rộng, đem chú ý lực đặt ra ngoại vực là chuyện nên làm.
Tông Thủ lúc này vẫn đang trầm tư suy nghĩ tự hỏi rất nhiều chuyện.
Điển tịch ma môn có không ít rơi vào trong tay của hắn, đa phần là từ các tông môn bị diệt vong mà có được.
Không thể thu vào thư lâu của Càn Thiên Sơn, nhưng mà đối với Tông Thủ lại có chỗ hữu dụng.
Hắn muốn chế tạo đạo, tự căn cơ cần nhiều điển tịch ma đạo.
Chuyện thế gian đều phân âm dương chính phản hai mặt, không có khả năng bởi vì những pháp môn ma đạo quá mức tàn ác mà không đi tìm hiểu.
Những điển tịch trong tay của hắn tuy phẩm giai không cao, nhưng cũng khiến hắn nhập môn.
Trong đó có nhiều chỗ đặc sắc có thể khiến người ta tỉnh ngộ. Không thể toàn bộ tiếp thu mà vứt bỏ được.
– Thật sự không tệ! Ta năm đó nếu tu hành sắc này, tốc độ đột phá bình chướng thiên nhân khả năng còn phải nhanh hơn một ít. Nhưng mà pháp môn ma đạo giai đoạn trước dễ dàng, càng về sau càng gian nan. Các bí thuật mưu lợi, đem tiềm năng của bản thân đều kích phát hầu như không còn, vì vậy chỉ có thể cướp đoạt của người khác.
Bởi vậy công pháp hấp thu âm dương hoặc là huyết tế là cần thiết.
Nói đến hắn nắm giữ Thôn thiên nguyên hóa thuật cũng xem như pháp môn cao cấp của ma đạo.
– Ân? Đó là cái gì?
Ánh mắt của Tông Thủ nhìn ra bên ngoài, chẳng lẽ là trùng hợp sao?
Hắn không suy tư, thân ảnh lóe lên xuất hiện bên ngoài xa giá.
Một đạo hư quang màu đen ngang trời bay qua. Thời điểm cách vạn trượng đã bay qua hướng này..
Đoàn lưu quang màu đen kia hơn mười thân ảnh tu sĩ, những hư ảnh này xếp thành một đoàn theo sát phía sau. Tu vị rõ ràng đều không tầm thường, trong đó một người con gái có thực lực thần cảnh, Tông Thủ mắt lạnh lẻo nhìn qua, đem pháp lực hóa thành bàn tay lớn, xa xa bắt qua bên đó. Cưỡng ép nhiếp quang đoàn này.
Vừa tới tay thì phát hiện đó là miếng sắt đen sì, nhìn không ra chất liệu, chỉ biết không phải vàng, không phải ngọc, cũng không phải đá, giống như đôi cánh vậy.
– Cổ quái!
Trên mặt Tông Thủ hiện ra vẻ ngạc nhiên. Thứ này rõ ràng có thể cách trở linh năng, không cách nào thăm dò nó là cái gì.
Lúc này hơn mười thân ảnh đều nhao nhao dừng lại, thần sắc ngạc nhiên nhìn qua. Nữ tử cầm đầu thực lực thần cảnh sắc mặt tái nhợt nhìn qua.
Ba vạn thiết kỵ hộ giá, vô số linh si đẳng cấp cao đi cùng, bốn mươi chín long mã kéo xe.
Tại đông nam của Vân Giới có tư cách bài ra nghi thức này chỉ có một người mà thôi.
Linh niệm của Tông Thủ lúc này khuếch tán ra xa. Rồi sau đó ước chừng bảy trăm dặm thì phát hiện phía dưới là một mảnh phế tích.
Nhưng chỉ là những viên ngói nát bấy, chỉ biết nơi này từng là cung thất nguy nga.
– Là di tích trung cổ?
Trong mắt Tông Thủ hiện ra vẻ kinh ngạc. Sau khi xác nhận đây là một bộ phận của vân hoang thì trầm xuống ám uyên, hơn nữa niên đại không cao hơn tám ngàn năm.
Nhưng mà thời điểm đi tới gần di tích thì thình lình nhìn thấy ở cách ba vạn trượng có một ấn ký thủ ấn.
Mặc dù không phải chí cảnh Thánh tôn, nhưng thủ bút chắc là thánh cảnh!
Trong đó còn có một bộ phận linh trận lưu lại, rất nhiều phù cấm vừa bị phá hư không lâu. Càng có không ít tu sĩ đang tìm kiếm bên trong.
Xem ra quá trùng hợp.
Nêu như linh trận di tích trung cổ nơi này xuất hiện sơ hở, cho nên dẫn phát nhiều tu sĩ đi tới đầy tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng mà khối hắc thiết trong tay của hắn là cái gì?
Không hiểu thì hỏi, Tông Thủ bay thẳng tới trước mặt mười tu sĩ kia:
– Vật này là bảo bối gì?
Những tu sĩ kia hai mặt nhìn nhau. Một người phía sau nghi hoặc trả lời:
– Chúng ta cũng không biết. Vật ấy sau khi phá vỡ phong ấn thì tự hành bay đi. Chúng ta chỉ cho rằng là một kiện thần thiết luyện khí, vì vậy truy đuổi không bỏ. Chẳng lẽ quân thượng không phân biệt được chất liệu của nó sao?
Tông Thủ bán tín bán nghi,quét mắt nhìn qua mọi người.
Những người này cũng không biết? Nhưng mà chất liệu vật trong tay không phải phàm phẩm, lấy ra luyện khí có lẽ không tệ.
Ánh mắt cuối cùng nhìn qua nữ tử thần cảnh kia. Người khác nội tâm nghi hoặc, chưa từng giả bộ.
Nhưng trên mặt của nàng thần sắc mờ mịt. Sâu trong đôi mắt hiện ra vẻ chờ mong mờ mịt.
Những người khác khả năng không biết. Nữ nhân này nhất định biết cái gì đó.
Hơn nữa thân phận của nàng làm cho hắn chú ý, dường như là người của ma môn, trong mắt Tông Thủ dần hiện ra một tia sát cơ.
Nàng lập tức phát giác, giống như mèo bị giẫm đuôi, lông tơ dựng đứng, toàn bộ tinh thần phòng bị:
– Nghe nói quân thượng mới giảng hòa với ma đạo, hẳn là là muốn trái hiệp ước sao? Thiếp thân chưa từng dính máu con dân của quân thượng, cũng không tiến vào Đại Càn. Chỉ vì một kiện vật phẩm không rõ lai lịch quân thượng đã muốn giết người?
Tông Thủ nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng, rốt cuộc thu hồi sát ý.
Thân phận của hắn rất cao, quá mức mẫn cảm. Có chút bất tiện ra tay với cô gái này.
– Ngươi là người phương nào? Biết vật này chứ?
– Thiếp thân tên là Ma Liên, hảo hữu đều gọi ta là Ma Liên phu nhân!