Thần Hoàng – Chương 1519: Không thể không chiến (2) – Botruyen

Thần Hoàng - Chương 1519: Không thể không chiến (2)

Nhưng muốn giống như lúc ban đầu, động một cái liền trảm ba, bốn mươi vạn, thì lại cũng không có cách nào.

Bất quá tài thống soái của Khổng Dao cũng đã triển lộ không nghi ngờ. Mượn nhờ những hợp lưu kia, 300 vạn đại quân chống lại địch nhân gấp sáu lần, đều không có chút nào rơi vào thế hạ phong.

Cũng không tranh đoạt một thành một địa, mà là linh hoạt cơ động, chuyên lấy việc tấn công chỗ hiểm của địch làm chủ. Bắt được sơ hở, liền mạnh mẽ công đến chết, nhưng mà một khi tình thế bất lợi, lại sẽ nhanh chóng rút lui, không thoát khỏi sông ngòi chút nào. Khiến cho Đại Thương dù có ngàn vạn đại quân cũng mệt mỏi ứng phó.

–    Còn người mất đất, chính là người cùng đất đều còn; còn đất mất người, chính là cả người và đất đều mất.

Tựa hồ rất sợ Tông Thủ hiểu lầm, Khổng Dao ở trong tấu chương thượng tấu như thế. Tông Thủ nhưng lại không sao cả, đất ở Nam Cương này kỳ thật ném đi cũng không sao, tự nhiên cũng sẽ không để ý.

Nhưng mà cũng vào lúc này, năm vạn Thương Sinh Huyền Long sĩ của Thương Sinh Đạo, 3 vạn 5000 Vị Ương kiếm kỵ của Kiếm Tông cũng liên tục đến chỗ Khổng Dao, khiến cho toàn bộ phòng tuyến càng là vững chắc.

Khiến cho Tông Thủ kinh dị nhất, vẫn là Phật môn. Đưa đến hai vạn tăng binh mặc cho Tông Thủ hắn phân công.

Trong đó người thiện chiến cực nhỏ, lại tinh thông Đại Từ Bi Thiên Diệp Hoạt Nhân kinh, giỏi về trị liệu thương thế. Ba ngàn người kết trận, cùng một lúc niệm tụng Kim Cương Minh Vương chú tức thì có thể khiến cho phạm vi năm mươi dặm, không vượt quá 30 vnaj đại quân được đặc biệt gia trì kim cương thân, đồng dạng với một kiện linh khí bảo giáp ngũ giai, lực lượng phòng hộ kinh người.

Khổng Dao càng là mừng rỡ, chỉ cần hai vạn tăng binh này, so với lúc được năm vạn Thương Sinh Huyền Long sĩ kia còn khiến nàng cao hứng hơn.

Mà vị Lăng Già Phật kia cũng vì chuyện này mà đến trong Tửu Trì cung, gặp Tông Thủ một lần.

–    Hai vạn Kim Cương Hộ Pháp tăng này tạm thời hiệu lực dưới trướng quốc quân, cũng không phải bởi vì quốc quân là Vô Lượng Chung Thủy Phật tương lai của giáo ta. Mà là bởi vì Đại Càn và Phật môn là đồng minh, minh hữu gặp nạn, Phật môn ta không thể không trợ giúp. Trừ cái này ra, cũng liên quan đến Vân Giới lục giáo chi tranh, chỉ mong quốc quân chớ nên hiểu lầm, cũng không cần để ý.

–    Vậy thì đa tạ, nhân tình lần này quý giáo viện trợ trong lúc nguy nan, bổn vương sẽ ghi nhớ trong lòng.

Tông Thủ nhẹ giọng cười cười, đối với Phật môn này, hơn nữa là Lăng Già Phật ở trước mắt, hảo cảm đúng là đại tăng.

Nếu là hai vạn hộ pháp tăng binh này là vì vị lai Vô Lượng Chung Thủy Phật gì gì đó của hắn, thị ân mà đến.

Như vậy hắn mặc dù có đáng tiếc như thế nào, cũng muốn đem những tăng binh này đuổi đi.

Nhưng mà nếu là bởi vì nguyên cớ minh hữu, vẫn là yên tâm thoải mái, đối với Phật môn ngược lại là có cảm giác thiếu nhân tình.

Lăng Già Phật kia sau khi nói xong, rồi lại nhíu mày. Nhìn xem ở phụ cận, trước mắt thật sự xa hoa lãng phí cực kỳ. Ngoài tửu trì nhục lâm ra, bên trong lâm viên cơ hồ có tất cả kỳ trân dị thú của thế gian. Mà dù là một cái thị nữ trong nội cung, nếu để ở bên ngoài cũng đều là ở cấp độ khuynh thành tuyệt sắc.

–    Lăng Già không hiểu, ở Mân Thủy giang kia đại chiến liên miên, tử thương rất nhiều. Quân thượng vì sao còn có tâm tư lúc này ở trong nội cung ngày ngày mở tiệc vui vẻ, trầm mê trong nữ sắc?

Trong lòng Tông Thủ cũng là bất đắc dĩ, chính hắn lại làm sao tình nguyện, lại không thể không đáp, liền thuận miệng nói:
–    Ở trong mắt bổn vương, sắc tức là không, không tức là sắc, sắc tức là không, không tức là sắc!

Không phải chỉ mỹ sắc ở trước mắt, mà là chỉ hết thảy sự vật hiện tượng có thể nhìn thấy hoặc không nhìn thấy. Mà chút ít hiện tượng chính là ảo giác do đám người hư vọng sinh ra. Không, mới là bản chất của sự vật.

Nói cách khác, những thứ Lăng Già Phật nhìn thấy, chưa chắc đã là thực, cũng không nhìn thấu bản chất.

Thân hình của Lăng Già Phật hơi chấn động một chút, nhìn chằm chằm Tông Thủ, ánh mắt kia nóng rực dọa người. Rồi sau đó trịnh trọng thi lễ:
–    Quốc quân quả nhiên là hữu duyên với Phật môn ta! Sắc tức là không, không tức là sắc sao? Lăng Già thụ giáo! Ngày khác nếu có thể có chỗ thành tựu, tất cả đều là bởi vì một lời của Vô Lượng Phật.

Tông Thủ ngạc nhiên, những lời này xuất từ Phật môn, là kinh văn trong một quyển ‘Ma Ha Bàn Nhược Ba La Mật Đa tâm kinh’.

Chẳng lẽ lúc này, Phật môn còn không có tâm kinh này sao?

Kiếm tông Lăng Trần lúc này cũng ở bên cạnh. Lại toàn bộ không biết giữa hai người nói là lời sắc bén gì, thần sắc cũng đồng dạng là quái dị, nhìn về tòa hành cung xa xỉ đến cực điểm này.

Giờ khắc này là vô cùng hoài nghi, Tông Thủ trước mắt thật sự là Thánh quân lâm thế, là Kỳ Lân chi chủ?

Sẽ không phải là Hoa Nhược hắn nhìn lầm rồi?

Hai người đều là người tu hành, ở tại nơi mỹ nữ thành đàn, hương diễm ái muội này là không ở lại được. Thấy Tông Thủ một lần, đã vội vàng đi ra.

Hai vị này rời đi, một người khác tiếp đó mà tới, đúng là Trương Hoài.

Dựa theo thuyết pháp của vị này, là tất cả vật tư lương thảo đều đã thỏa đáng. Tách ra an trí ở chỗ an toàn, cũng đủ cung cấp cho đại quân mười năm, hậu cần đã không cần phải lo lắng. Lúc này một thân thanh nhàn, lại thực không muốn bỏ qua tràng chiến đấu xác định bá quyền Vân Giới này, cho nên lúc này mới đến đây.

–    Thần nghe vị Nguyên Thần hoàng đế kia đã ở bờ bắc sông Mân Hà đại tu hạm thuyền. Lại có mấy trăm vị Thần cảnh tu sĩ chuẩn bị dùng đại pháp lực đem Ngũ Nha vân hạm trong quốc nội Đại Thương vận chuyển đến Mân Giang.

Khóe môi Tông Thủ nhếch lên, cử động lần này của Đại Thương là chuẩn bị ở trong Mân Hà trù kiến một chi hạm sư.

Nhưng mà tạo thuyền cần phải có thời gian, đem vân hạm có sẵn vận chuyển tới cũng không phải dễ dàng. Thương Sinh Đạo cùng Kiếm, Phật tam giáo tu sĩ cũng không phải là ngồi không. Mặc dù là Đại Càn, lúc này cũng có không ít tiến cống.

Hơn nữa Đại Thương cũng không còn nhiều thời gian tiếp tục kéo dài như vậy.

–    Bổn vương từng điều tra thuế nhập thu chi của Huy Châu cùng Nam Phong vân lục mấy năm nay, phát hiện hàng năm luôn luôn có chút tiền tài chẳng biết đi đâu. Bên phía Nhâm Bác cũng không có dị nghị gì, không biết ai khanh có thể nói cho ta biết?

–    Đã biết không thể gạt được quân thượng!

Trương Hoài cởi mở cười cười, số tiền tài này đều bị hắn đưa tới cảnh nội Đại Thương mua sắm lương thực.

Số lượng lương thực mỗi năm Đại Thương sản xuất ra, chí ít có hai thành bị Đại Càn hải thương vơ vét đi, thậm chí là đào rỗng kho lương các nơi cùng lương thực tồn trong quốc khố của Đại Thương.

Mà bản thân Càn Thiên quốc kỳ thật cũng không thiếu lương thực, ngược lại là mỗi năm phì nhiêu.

–    Cho nên lấy thần phán đoán, vị Nguyên Thần hoàng đế kia có lẽ đã phát hiện lương thực tồn trong quốc khó của hắn kỳ thật tối đa chỉ có thể cung ứng ba tháng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.