Không đúng, phải nói là tiền ngự sử trung thừa mới đúng, Ân Ngự vốn có ý cải cách, nhưng trong mấy năm nay, thế lực thế gia rục rịch. Trong nước bởi vì tranh đoạt linh thạch mạch khoáng nên phân tranh liên tục xảy ra.
Rơi vào đường cùng, Ân Ngự cũng chỉ có thể quăng Kim Bất Hối để đó mà không dùng tới, giáng chức đến biên cương, đảm nhiệm một chức huyện lệnh thất phẩm.
Đây cũng là xuất phát từ ý bảo toàn của Ân Ngự, ba bản tấu chương kia quả thật đã đắc tội các thế gia đại tộc của Đại Thương đến chết.
Ngược lại thật không ngờ tới, vị này không chịu ở biên cương giấu tài, lúc này tấu chương dâng lên lại chỉ thẳng vào nguyên thần hoàng đế.
Chẳng lẽ người này thực cho rằng chỉ một cái Hạo Huyền Tông là có thể bảo vệ được hắn sao?
Yên lặng, Trọng Huyền sau khi thi lễ liền lấy tấu chương ở trước ngự án của Ân Ngự.
Sau khi xem một lát liền im lặng.
Trong tấu chương của Kim Bất Hối nói là quốc gia không thể vì giận mà hưng binh, cũng không thể làm ra cuộc chiến vô nghĩa, bởi vì sự giận dữ của Tiên Thánh Chu Tử mà thảo phạt Đại Càn, đó là cái không ổn thứ nhất. Đại Càn cũng không có sai lầm gì, lại hưng binh thảo phạt, là không ổn thứ hai.
Những thứ này hắn vừa xem qua đã thấy thật sự hoang đường buồn cười. Ngược lại đằng sau có chút nội dung, xem như có thể lọt vào mắt.
Nói Đại Càn quốc quân Tông Thủ, chính là kỳ tài ngàn vạn năm khó gặp. Chẳng những võ đạo cao minh, vô địch Vân Giới. Quân chính hai đạo cũng đều là đỉnh tiêm, khó có thể chính diện đánh bại trên chiến trường.
Đại Càn lúc này đã vào thời điểm quốc lực cường thịnh, hải vận phát đạt. Mà Nam Cương kênh rạch chằng chịt rậm rạp, đầm lầy rất nhiều.
Đại Càn quân tiếp tế tiện lợi, đã được địa lợi. Nếu ở nam cương kéo mà không chiến, đủ triệt để khiến ngàn vạn đại quân của Đại Thương suy sụp rồi.
Mặc dù Đại Thương thật sự khiến Tông Thủ quyết chiến thì đó cũng là bẩy rập không thể nghi ngờ.
Tóm lại trong tấu chương chỉ có một hàm nghĩa, đó chính là Đại Thương bọn họ một khi tiến vào Nam Cương thì nhất định phải thua. Đại Thương hiện giờ phải làm chính là yên ổn trong nước, sửa chữa tốt nội chính, không để cho Đại Càn lấy cớ xâm nhập, tận lực khai thác ngoại vực mà không phải tùy tiện làm địch cùng Đại Càn.
Hợp lực 52 châu Trung Thổ, tốc độ khai thác ngoài vực nhất định có thể vượt qua Đại Càn tiên triều, cũng có thể chuyển di mâu thuẫn trong nước.
Coi như có phần có chút kiến thức, nhưng lại có chút đương nhiên. Nguyên nhân chính vì Đại Càn hiện giờ thực lực quốc gia cường thịnh, mới nên sớm bóp chết, đánh diệt căn cơ nước này ở Vân Giới.
Giờ phút này cũng chính là thời điểm tuyệt hảo —
Trọng Huyền khẽ lắc đầu, buông tấu chương xuống.
– Thật là mạc danh kỳ diệu, rõ ràng dám khiển trách thẳng Chu Tử thánh nhân đổi trắng thay đen, cưỡng ép quân vương, quấy nhiễu quốc chính, thực không phải lớn gan bình thường. Chỉ không biết bệ hạ định xử trí thế nào?
– Làm loạn quân tâm, trảm!
Ân Ngự cơn giận còn sót lại chưa hết, mắt lộ sát ý:
– Trước khi đánh vào Nam Cương, lấy người này ra để tế cờ cũng không tệ!
Nói Tông Thủ là minh chủ, như vậy Ân Ngự hắn ở trong mắt Kim Bất Hối chẳng lẽ lại là hôn quân sao?
Nói Chu Tử cưỡng ép quân vương, vậy thì coi hắn là gì?
Vốn cho rằng hắn là một người có thể dùng, vì vậy yêu sủng có thừa. Lúc này xem ra, cũng chỉ là hạng lang tâm cẩu phế.
Trọng Huyền chỉ liếc qua đã biết Ân Ngự có ý ném Kim Bất Hối ra ngoài để lung lạc những thế gia và phiên trấn kia. Kim Bất Hối mà chết, quan hệ g iuwax triều đình và tất cả thế gia phiên trấn nhất định sẽ hòa hoãn hơn không ít
Chỉ là lập tức, hắn liền nghĩ tới lời trước khi Tông Thủ ly khai Vân Giới đã nói với hắn.
Nếu Kim Bất Hối có gì ngoài ý muốn, hắn tất sẽ liều lĩnh trả thù!
Chém đinh chặt sắt, không để lối thoát!
Mà lúc kia, đúng là lúc Tông Thủ lẻ loi một mình, liên tục công diệt 37 tông phái đạo môn, uy danh cực thịnh.
– Có chút không ổn! Người này là hảo hữu chí giao của Tông Thủ, mặc dù muốn xử trí, tốt nhất cũng nên đợi sau khi cuộc chiến Nam Cương kết thúc đã rồi nói sau. Lúc đó, tất nhiên có thể khiến hắn im lặng–
– Hảo hữu chí giao của Tông Thủ? Vậy thì càng đáng chết hơn!
Sát cơ trong mắt Ân Ngự càng tăng lên, đúng là Tông Thủ này ở bên ngoài Thương Sinh khung cảnh chôn vùi 30 vạn đạo binh của hắn.
Khiến Đại Càn hắn cũng cơ hồ triệt để đánh mất chỗ dựa vào để bình diệt tất cả phiên trấn thế gia.
Nộ niệm khó tiêu, nhưng đến cùng vẫn tạm thời kìm lại.
– Mà thôi, trước tiên cứ giam giữ người này, nhốt vào Hình bộ thiên lao, đợi sau trận chiến này sẽ xử lý tiếp!
Hừ lạnh một tiếng, Ân Ngự đi lấy ra một bản tấu chương khác. Sau một lát, lại nhíu mày, thần sắc dần dần ngưng trọng.
Trọng Huyền mặt hiện vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ đây rốt cục là ai? Trong tấu chương có nội dung gì lại khiến bệ hạ coi trọng như thế chứ?
Không đợi hắn mở miệng hỏi, Ân Ngự đã ngưng giọng nói:
– Là Thạch Việt, cũng lên lớp giảng bài nói Nam Cương kênh rạch chằng chịt rậm rạp, Đại Càn hạm sư cường thịnh. Triều đình của ta nếu hạm sư không thể thắng thì dù Đại Càn chỉ có 300 vạn binh vẫn có thể chống đỡ ngàn vạn đại quân. Sớm muộn cũng sẽ bị kéo sụp tại Nam Cương. Cũng không thể tùy tiện quyết chiến trước khi bức đối thủ đến mức vạn bất đắc dĩ. Khổng Dao là thống soái tuyệt đỉnh đương thời, tài thống quân của Tông Thủ cũng có thể nói là tuyệt đỉnh. Tuyệt sẽ không quyết chiến với Đại Thương ta trước khi không nắm chắc, cần phải cẩn thận.
Trọng Huyền tức cười, hắn biết rõ nền tảng của Thạch Việt này, là nhân tài mới xuất hiện của Trung Thổ. Tin tức Thạch gia khai thác ngoại vực, thành tựu bất phàm cũng ẩn ẩn có nghe thấy.
Tài năng dùng binh càng không thua bất luận một danh tướng đương thời nào.
Cách nhìn của vị này, rõ ràng cùng Kim Bất Hối không mưu mà hợp, thật sự khiến người kinh dị.
– Thạch gia —
Ân Ngự vô ý thức nắm thật chặt bút lông, thẳng đến khi xuất hiện vìa tia nứt cũng không cảm giác được.
Sau một lát, lại khe khẽ thở dài. Tiện tay vứt tấu chương qua một bên.
Thạch Việt không phải Kim Bất Hối, không cách nào đơn giản đắn đo, cũng không thể tùy ý xử trí.
Trong tấu chương của hắn cũng chỉ nhắc nhở triều đình cẩn thận, cũng không có nói hắn sai, cho nên không thể trách phạt được. Trọng Huyền ở bên lại nhíu mày lại, nhìn ra kiêng kị của Ân Ngự đối với Thạch gia.
Nếu nói trước kia, năm đại môn phiệt dùng Dương thị cầm đầu, là cái gai trong thịt trong lòng Ân Ngự.
Vậy thì lúc này, Thạch thị mới là tôn tại khiến nguyên thần hoàng đế kiêng kị nhất.
Cuốn tấu chương thứ ba, mới khiến tâm tình Ân Ngự khá hơn.
Là Chinh Nam Đại Tướng Quân Phỉ Ấn đang ở phía trước chỉ huy 300 vạn binh mã, nói rằng trong vòng mười ngày sẽ có thể đột phá Phỉ Thúy hạp.
Nói cách khác, chỉ cần mười ngày sau, ngự giá của hắn liền có thể thông qua Hoành Liên sơn mạch.