Thần Hoàng – Chương 1507: Ngăn cản Nam Cương – Botruyen

Thần Hoàng - Chương 1507: Ngăn cản Nam Cương

Mà lần này sau khi đột phá, Tông Thủ rất bình thản. Cũng không hề mạnh mẽ đè nén sát niệm nữa!

– Trời xanh chứng kiến, cả đời này, Tông Thủ thề tất sẽ diệt sạch Ma Đạo chư tông!

– Tông Thủ ta là ai? Là Nam Bá Thiên, bá chủ Vân Giới Đông Nam —

Lúc này nhẫn nại, chỉ là vi ngày sau tận đồ Ma đạo chư tông.

Mấy năm trước, Đạo Môn giết hắn trăm vạn con dân, lại trả giá 37 tông diệt vong, Đạo Linh Cung Chủ vẫn lạc.

Lúc này Đại Càn tử thương đâu chỉ trăm vạn? Nếu không dùng toàn bộ Ma Đạo để tế, làm sao có thể an ủi oan hồn con dân của hắn?

Yêu tộc bọn hắn và Ma Đạo vốn đã có thù hận khắc cốt minh tâm.

Hai ngày sau, hạm sư khổng lồ mà Sư Nhược Lan thống soái rốt cục đến Vân Giới.

Tông Thủ cuối cùng cũng cất tiếng cười to, cầm kiếm đi ra Hàm Yên Cung. Không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa.

Đông Lâm đến Nam Cương ở trung ương vân lục, nếu cưỡi vân hạm bình thường, ít nhất cần hơn mười hai ngày.

Tông Thủ điều khiển Ích Ma Thần Toa, lại chỉ dùng một ngày.

Lúc đến, vừa lúc hạm sư mà Sư Nhược Lan quản hạt tiến vào Vân Giới

Chín chiếc Thái Ất Thần Lôi Hạm, sáu chiếc Cửu Diệu Toái Tinh Hạm cầm đầu, còn có bốn mươi chiếc không hạm cỡ lớn. Cùng nhau cưỡng ép hiếp phá vỡ không gian bích chướng, đến lơ lửng trong vân hải.

Từng chiếc từng chiếc cự hạm, đều khí thế bàng bạc. Cộng thêm bốn chiến Cửu nha chiến hạm và 50 chiếc Thất nha Đại Càn mấy năm này lục tục kiến tạo ở Vân Giới đã có thể toàn diện áp chế hạm đội của Đại Thương rồi.

Dùng bản lĩnh thống soái hạm sư của Sư Nhược Lan, thậm chí có thể nghiền áp.

Nhưng trên không phiến vân hải này, Tông Thủ dùng Phần Thế Huyết Đồng thấy rõ, phát hiện ra trong Đại Thương quân ở đối diện cũng không chỉ có hai mươi hai chiếc Cửu nha.

Ngoài ra còn có chín chiếc lâu thuyền tiên khí mờ mịt, linh quang vờn quanh, cùng với tám chiếc Thất Sát Đồ Linh Hạm xú danh rõ ràng của Ma Đạo.

Đó đều là tiên bảo, tác dụng chủ yếu là phi độn, nhưng cũng có thể sử dụng như chiến hạm. Mặc dù so không được với chiến hạm Địa giai chuyên dụng như Thái Ất Thần Lôi Hạm nhưng chênh lệch cũng không quá lớn.

Đặc biệt là Thất Sát Đồ Linh, giết chóc càng nhiều, Đồ Linh Thần Quang vờn quanh chung quanh sẽ càng đậm.

Càng là sinh vật có linh tính, càng sẽ bị thần quang này ảnh hưởng, cực kỳ đáng sợ.

Không sai biệt lắm với dự liệu của hắn, Nho Ma hai giáo, đều có được nội tình không kém.

Phương diện hạm sư, vẫn như là Đại Thương, có ưu thế tuyệt đối .

Bất quá Sư Nhược Lan đối với trận chiến này lại tin tưởng mười phần.

– Huynh trưởng yên tâm, chỉ cần ba ngày, Nhược Lan liền có thể trọng thương đối thủ! Tuyến đường an toàn này, nhất định sẽ không việc gì.

Theo như Sư Nhược Lan nói, ba ngày này, chỉ là để điều chỉnh trạng thái hạm sư, khiến Chiến Sĩ trên hạm thích ứng với hoàn cảnh Vân Giới thôi.

– Một trận chiến này, Đại Thương động viên ngàn vạn đại quân, xâm nhập Nam Cương. Mỗi ngày tiêu hao khó có thể tính toán, chỉ biết càng khó khăn hơn Đại Càn ta nhiều! Cho nên chỉ cần một đội tàu số lượng đầy đủ là đã được rồi —

Chỉ cần chuyên chở đủ nhiều lương thảo vật tư, hạm sư của Đại Thương không thể không đến ngăn chặn, không thể không quyết chiến cùng Sư Nhược Lan.

Tông Thủ cười khẽ, xem ra ý của tiểu Nhược Lan là một một trận chiến định càn khôn rồi.

Ước chừng cũng nhìn thấu tình cảnh Đại Càn hiện giờ, biết được mấu chốt trận chiến này chính là thắng bại của hạm sư. Nhưng kỳ thật hắn như ý hắn thì chỉ chuẩn bị khiến hạm sư của Sư Nhược Lan chế trụ được đối phương là được.

Chỉ cần trên vân hải bất bại, vậy thì Đại Càn nhất định có thể thắng.

– Nếu có thể đánh tan hạm sư của Đại Thương, Khổng Dao tỷ tỷ nàng tất nhiên sẽ thong dong hơn nhiều!

Ở trước mặt Tông Thủ, Sư Nhược Lan rất tự tin, thậm chí là tự phụ. Tự nhiên cũng biết trách nhiệm khi quyết chiến với hạm sư Đại Thương.

Nếu Đại Càn thắng, như vậy dưới tình thế tuyến đường an toàn thông suốt, hậu viện vật tư cuồn cuộn không dứt, chỉ sẽ khiến Đại Thương càng vội vã mưu cầu quyết chiến trên đất liền.

Mà Khổng Dao một khi có thể nắm giữ chủ động, dùng tài năng của vị danh soái tuyệt đỉnh Vân Giới này, tất nhiên sẽ suy yếu ưu thế binh lực của Đại Càn đến cực hạn.

Nhưng nếu thất bại, vậy sẽ khiến Đại Càn lâm vào cục diện cực kỳ hiểm ác.

Vì vậy Sư Nhược Lan thề son sắt, vừa khiến Tông Thủ yên tâm, cũng là lời thế của mình. Nàng không tự kìm hãm được nhớ tới trước kia, nếu không có huynh trưởng mang nàng ra khỏi vân hải tăm tối thì hiện giờ có lẽ nàng vẫn còn giãy dụa trong địa ngục, không có dựa vào, cũng không có thân nhân.

Trước đây nàng mặc dù thống soái chiến hạm, chỉ huy hạm chiến vài lần, nhưng mà phần lớn đều sau khi Tông Thủ thành lập đủ ưu thế. Mặc dù hạm sư thắng, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.

Chỉ có một trận chiến này, nàng có thể chính thức dùng lực lượng của mình, đến ngăn cơn sóng dữ, đến giúp Tông Thủ, dù chết ở chỗ naỳ, nàng cũng muốn khiến hạm sư của Đại Thương tổn thương thảm trọng.

Đặt cơ sở cho chiến thắng của Đại Càn.

Tông Thủ biết tâm tư tiểu nhà đầu kia, sau khi cười khổ chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Sư Nhược Lan.

– Tóm lại tự ngươi tùy thời quyết đoán là được, bất quá không cần miễn cưỡng, cũng không cần liều mạng.

Tuy rằng không phải Vô Song danh tướng chính thức, nhưng vào đời sau, tài thống quân của hắn cũng đã trải qua thiên chuy bách luyện. Tự hỏi lục chiến cũng không kém cỏi bất luận kẻ nào.

Huống chi trong Đại Càn quân hiện giờ, có thể nói là danh tướng tụ tập.

Khổng Dao, Tông Nguyên, Nhậm Thiên Hành, còn có bọn người Hổ Trung Nguyên, Sài Chu, Hách Lệ đang dần dần lớn lên, đã thân kinh bách chiến.

Cho nên hắn thật sự không muốn bờ vai yếu ớt kia của Sư Nhược Lan phải gánh chịu quá nhiều áp lực, bất quá xem tình hình Sư Nhược Lan, rõ ràng tâm ý đã quyết. Hắn có thể làm, chỉ là sớm chuẩn bị trước, sai Cổ Liệt Không tính cách càng thêm cẩn thận ở bên nhắc nhở chăm sóc cho nàng.

Tiếp tục khống chế Ích Ma Thần Toa, tiến vào đến Nam Cương. Vừa lên bờ, đã có thể cảm giác được hào khí khắc nghiệt tràn ngập nơi này, phiến khu vực này có vô số đầm lầy, rừng nhiệt đới rậm rạp, thổ địa cực kỳ phì nhiêu.

Sản lượng lương thực cùng một mẫu đất, đoán chừng phải gấp hai Đông Lâm Vân Lục!

Mà Tông Thủ dọc theo con đường này đa trông thấy mười cái bộ lạc, đều lập nơi hiểm yếu, nhao nhao bế trại tự thủ.

Trong rừng hoang dã, thường thường cũng không có người nào canh tác ruộng, đều đã hoang phế, hẳn là vì ngăn ngừa bị trận đại chiến này ảnh hướng đến.

Tông Thủ cũng không thèm để ý, những bộ lạc này quanh năm tranh đấu, đoán chừng chuyện đối chiến cũng đã sớm tập mãi thành thói quen rồi, ngược lại miễn đi Đại Càn phải phí miệng lưỡi, thuyết phục những bộ lạc này tránh né, dùng kế sách vườn không nhà trống.

Mà 320 vạn đại quân mà Khổng Dao thống soái đang ở mặt phía nam trong Hoành Liên sơn mạch. Phân số ra một số, một mực chặn ở mấy cửa ra vào của Hoành Liên sơn mạch.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.