– Tông Thủ! Hai tháng này, bổn tọa tất sẽ khiến ngươi ăn không biết mùi, ngủ không yên giấc! Hai tháng sau, chính là ngày giỗ của Tông Thủ người, thời điểm Đại Càn vong diệt!
Sau khi nói xong, thanh âm kia liền cười to rung trời, sau đó dần tiêu tán vô tung:
– Người này, là Huyết Thánh Ma chủ —
Khổng Duệ dường như nhận ra thanh âm này, đồng tử co rụt lại.
Nhậm Bác thì lộ vẻ đau lòng, nhìn thi thể trên mặt đất.
– Là Tuyên Thành tri phủ và Yên Thành thủ bị.
Mấy người còn lại, hắn lại không nhận biết. Bất quá từ cách ăn mặc là có thể nhìn ra, đó đều là quan viên ở các nơi trong Đại Càn.
Chư thần trong điện nghe vậy, sắc mặt đều trắng bệch. Thần sắc thống hận, rồi lại bất lực.
Sắc mặt Tông Thủ cũng tái nhợt, cường giả Thánh Cảnh!
Đại Càn lúc này rất là bấp bênh.
Mấy cổ thi thể, thân hình đều khô héo, thành màu xám trắng, huyết dịch đều bị hút khô.
Thần sắc thê lương, hiển nhiên trước khi chết đã trải qua thống khổ cực hạn.
– Tu sĩ Thánh Cảnh dám vào Vân Giới, hắn không sợ bị giết sao?
– Lúc này tam giáo liên thủ, người nọ quả thực không sợ!
Không chỉ Tông Thủ, lúc này thần sắc tất cả mọi người đều khó coi.
Trong lòng đều biết rõ, một vị Thánh Cảnh Tôn Giả, nếu không chú ý thân phận, ra tay với mọi người trong Đại Càn sẽ tạo thành phá hư thế nào. Mấy năm trước, Đạo Môn hơn trăm vị Linh Cảnh, trong Đông Lâm Vân Lục tập kích quấy rối bốn phía, tử thương lên đến cả trăm vạn chi cự. Tài vật tổn thất càng không kể xiết.
Mà lúc này Ma Môn, chỉ sợ rằng càng thêm không kiêng nể gì so với tu sĩ Đạo gia!
– Huyết Thánh Ma Chủ kia, nghe nói là một trong mấy Thánh Cảnh mạnh nhất Vân Giới. Thương Sinh Đạo tọa tôn Ngụy Húc và Đạo Môn Côn Minh, độ kiếp Trường Sinh. Thực lực người này trong Thánh Cảnh đã gần với Kiếm Tông Chi Chủ rồi.
Khổng Duệ kể rõ lai lịch người này:
– Thứ người này luyện kỳ thật không quan hệ gì đến huyết dịch, là một môn Phi Tiên Trảm Dục chân kinh, là đại pháp cấp thần thông nhị thập nhất đẳng. Chỉ vì tính dễ giết người, dùng huyết làm thức ăn, nên mới được xưng là Huyết Thánh Ma Chủ —
Tông Thủ khiêu mi, thực lực của người này, hắn đã hiểu rõ trong lòng. Mới rồi đầu Âm Long kia tới giao thủ, nhưng kích thứ nhất đã ăn phải thiệt thòi.
Nếu không phải kiêng kị lấy hắn cùng với Sơ Tuyết nắm giữ thần binh liên thủ, chi viện cho Âm Long thì tuyệt sẽ không dễ dàng thối lui như thế.
Người này đã đã xuất thủ, như vậy Ma Đạo Tôn Giả còn lại chỉ sợ cũng sẽ ra tay —
Nhậm Bác còn chưa dứt lời, chợt nghe ngoài điện có một thanh âm truyền đến:
– Không cần lo lắng! Vị Huyết Thánh Ma Chủ này đã có ta ứng phó.
Ngoài điện ba người bước chậm đi vào, cầm đầu đúng là Ngao Khôn, bên cạnh là Ngao Di.
Trên mặt Tông Thủ cũng lộ vẻ vui vẻ.
Nếu bàn về tu vị, Ngao Khôn tự nhiên chỉ xếp hạng trung trong Thánh Cảnh. Nhưng luận đến chiến lực, lại chính thức là Thánh Cảnh đệ nhất.
Có huyết thông của Thuấn Không Chi Long, vị Huyết Thánh Ma Chủ kia cũng đừng mơ thoát khỏi sự truy kích của Ngao Khôn.
– Ngao huynh nói rất đúng! Còn lại đều không cần sư đệ lo lắng, tam giáo thánh giai, đều có chúng ta đến kiềm chế. Sư đệ chỉ để ý chuyên tâm ứng phó một trận chiến này là được.
Sau lưng Ngao Khôn chính là Minh Ngọc. Ngữ khí chắc chắc, lại không phải tự phụ, mà là tự tin.
Đạo nho hai nhà đều có điều cố kỵ, đạo quan thư viện trải rộng thiên hạ, tuyệt không dám tùy tiện ra tay trong cảnh nội Đại Càn.
Duy nhất không có quá nhiều kiêng kị chính là Ma Đạo chư tông. Chỉ là một nhà này, Thương Sinh Đạo còn ứng phó được.
Mà Minh Ngọc vừa dứt lời, ngoài điện lại có một vị thanh niên đạo nhân đi vào.
– Ma Đạo hung hăng ngang ngược, Kiếm Tông ta cũng không sẽ ngồi nhìn!
Sau khi nói xong, người này hướng phía Tông Thủ cúi đầu:
– Kiếm Tông Xuất Trần Tử, bái kiến quân thượng! Phụng mệnh tông chủ, tới đây giúp đỡ quốc quân. Kiếm Tông ta lập giáo bảy ngàn năm, cũng có sáu vị Thánh Cảnh, có thể mặc quân thượng phân công!
Trong mắt Tông Thủ tinh mang lập loè, sau đó lại bình tĩnh lại. Hợp lực Thương Sinh Đạo và Kiếm Tông, áp chế Ma Đạo, cũng không có quá nhiều áp lực.
Lại nhìn Nhậm Bác Khâu Vi, chỉ thấy hai người thần sắc đều như thường, cũng không vì biến cố vừa rồi mà có bất kỳ dao động nào.
Không nhịn được cười một tiếng, có thần như thế, hắn có gì phải lo nữa.
※※※※
Lần này sau khi thảo luận chính sự, định ra binh lực điều hành mọi việc. Vốn mấy người Nhậm Bác cho rằng vị quốc quân bại hoại nhà mình sẽ làm bộ dáng, xử lý chính vụ một đoạn thời gian, đánh tan lời đồn ‘ hôn quân ’ ở bên ngoài. Nhưng vượt ngoài ý định, ngày hôm sau Tông Thủ đã đóng chặt cửa Hàm Yên Cung. Chưa từng đi ra ngoài. Tự nhiên cũng không để ý đến những chính vụ đang chồng chất như núi kia
Cũng may mọi người tin tức coi như “linh thông”, trong cung có không ít nội tuyến, rất nhanh đã biết Tông Thủ lúc này đang kéo lấy Hiên Viên Y Nhân mỗi ngày đều làm cái chuyện khiến người hổ thẹn kia.
Nghe nói thanh âm kia, cách bên ngoài một dặm cũng có thể nghe được.
Chư thần nhất thời đều im lặng, quả thật hiểu rõ quốc quân và vương hậu vợ chồng tình thâm, nhưng cũng không đến mức lúc Đại Càn đang sống còn đi làm cái chuyện hoang âm đó chứ.
Ba ngày sau, tất cả văn thần võ tướng ngoài nhị phậm đều chỉ có thể bất đắc dĩ lần nữa hội tụ trong Sùng Chính Điện:
– Vương hậu cũng quá không hiểu chuyện, sao lại không biết tiết chế chứ?
Câu này còn chưa nói xong, đã truyền đến một tiếng hừ lạnh, đúng là vị quốc công Hiên Viên Thông kia.
Mọi người lúc này mới nhớ tới, vị phụ thân vương hậu này cũng là nhân vật quyền thế ngập trời trong Đại Càn. Bộ hạ ngày xưa của hắn có không ít người đều đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng trên quân chính hai đường.
Đắc tội vị này, tương lai cũng không có gì hay ho.
– Quốc gặp đại biến, quân thượng như vậy, quá hư không tưởng nổi, cũng khiến người mượn cớ. Chúng ta chung quy phải cần khuyên can một phen mới được —
Mọi người nhìn Nhậm Bác, vị này đức cao vọng trọng, là người chọn lựa thích hợp nhất.
Chỉ thấy vị này ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ coi như không nghe thấy.
Lần trước bởi vì Tông Thủ muốn tận tru Đạo Môn trong cảnh nội đã đắc tội vị quốc quân này không ít, lần này thật sự không muốn vì chuyện thế này lại đến khiêu khích thần kinh Tông Thủ.
Trước kia hắn tất nhiên sẽ liều chết lên lớp, nhưng hôm nay thì không vậy.
Lại nhìn Khâu Vi, chỉ thấy vị đại tướng số một Đại Càn này đang nhìn sàn nhà bóng loáng như gương, tựa hồ tại đếm kiến. Mọi người thất vọng, lại nhìn Tông Lăng, Tông Lăng liền ho nhẹ một tiếng:
-Quân thượng chịu truyền lại Long chủng, khiến vương thất khai chi tán diệp. Đây là chuyện may mắn, cũng là việc cần thiết của Đại Càn ta, cần gì khuyên can?
Tông Lam hoàn toàn gật đầu, một bộ sâu chấp nhận.
Không làm sao được, chư thần cũng chỉ có thể thôi. Lần này tụ hội, tự nhiên cũng cũng không có kết quả gì.