Thai Tức Linh Quyền chỉ luyện năm ngày đã có chút ít hiệu quả. Hôm qua hắn thoáng thử lực lượng của mình, không cần chân khí đã mạnh hơn gấp đôi mấy ngày trước.
Cũng không phải tất cả đều là bởi vì quyền pháp này mà còn do thân thể đặc dị, hắn kế thừa huyết mạch cao nhất không phải không có ích.
Chỉ tiếc quyền pháp này, hắn vẫn chỉ có thể luyện được một khắc thời gian.
Không lâu sau, mồ hôi Tông Thủ rơi xuống như mưa, hắn co quắp ngồi xuống trên cái giường êm ái. Thể năng suy yếu từ đầu đến cuối đều không có tăng cường dù là một tia nửa điểm.
Tông Thủ lấy một cái phi đao vuốt vuốt nó trong tay, đợi tới lúc hơi thở hổn hển đều trở lại, Tông Thủ mới đứng lên khoanh chân ngồi xuống, trong tay cầm một viên tinh thạch màu xanh lá.
Mạch huyệt phần bụng bị tổn thương, ngày hôm qua đã triệt để khỏi hẳn. Vì vạn toàn để đạt được mục đích, hắn lại tận lực kéo dài đến hôm nay, đợi tới lúc Thai Tức Linh Quyền của mình luyện đến tiểu thành, trực tiếp tác dụng đến bổn thai.
Nơi lòng bàn tay dùng phương pháp Thôn Nguyên phát lực khẽ hấp liền có một tia nguyên thôn phệ vào trong cơ thể.
Nhưng nó không đi xuống bụng mà quán chú hai vai trái phải, hôm trước lúc chạng vạng tối, hắn dùng Kim Châm Trắc Huyệt Pháp xác định một vị trí kinh ngoại kỳ huyệt đúng là Phong Chúc Linh Khiếu.
Trước là tất cả tinh khí bị chiết xuất ngưng tụ thành châm hình đâm mạnh vào trong kỳ huyệt, sau khi xâm nhập vào thì lập tức nổ tung.
Quá trình bạo lực đơn giản, lúc này Tông Thủ sớm đã quen việc dễ làm, chẳng qua là lúc Phong Chúc Linh Khiếu này mở ra, cơ hồ hắn bị mất phương hướng. Cơ bắp run rẩy không bị khống chế kịch liệt đau nhức, làm hắn hận không thể vĩnh viễn đánh mất cảm giác đau đớn hoặc hôn mê tại chỗ.
Mấy tức sau thì cường hành khôi phục, Tông Thủ lại lấy hai khối thú tinh, Thôn Thiên hóa nguyên tụ họp tinh khí còn sót lại trong cơ thể xông về phía bụng dưới.
Lập tức một cơn đau đớn không thua gì lúc nãy ập tới tập kích thần kinh toàn thân của hắn.
Sắc mặt Tông Thủ trắng bệch, liên tục hít thở sâu mấy lần, đau đớn không thấy trì hoãn.
Hắn dứt khoát không hề để ý tới, thừa dịp còn có ý thức nội thị dưới bụng có ý thức
Lần này vận dụng tinh thạch chính là mấy chục miếng phong hệ thú tinh thượng phẩm, tinh nguyên hấp thu vượt qua năm ngày trước, trong hai cái thai luân khai ra sáu cái huyệt vị. Võ giả tu hành mỗi một bước đều hơn một bước càng thêm gian nan.
Những quang điểm này trong cơ thể hắn hiện ra hình dáng, vây quanh khí hải tựa như một cái luân hoàn nho nhỏ.
Khí tuần hoàn bên trong cũng gấp đôi lúc trước.
– Lần này thương thế khá nặng, tiếp theo phải chờ tám ngày nữa mới tiếp tục được. A! Không ngờ vẫn coi thường thân thể song mạch này.
Khí lưu ở trong huyệt vẫn đang cuồn cuộn chưa thể bình tĩnh, Tông Thủ cảm nhận sâu sắc rằng nó tiếp tục không ngừng.
Ngay tại thời điểm ý thức Tông Thủ sắp mất đi, tiếp cận thời điểm hôn mê thì trong đầu bỗng dưng nổ vang một tiếng.
Trong chốc lát, vô số mảnh vỡ ký ức điên cuồng vào trong ý thức của hắn. Trước mắt liên tục không ngừng hiện lên vô số hình ảnh.
Ký ức mười ba năm ở bên trong cỗ thân thể này đều trong một sát na đó triệt để bộc phát.
Rồi sau đó những hình ảnh ký ức kia bỗng dưng định dạng. Một nam tử to lớn cao ngạo tuấn tú tuyệt luân xuất hiện ở trong ý thức của hắn, đang ôn hòa cười với hắn, khí thế bàng bạc cắn nuốt núi sông.
Đồng tử của Tông Thủ co lại nhỏ như kim châm.
Đã có ký ức mười ba năm này, hắn cuối cùng nhớ lại chủ nhân của cỗ thân thể này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Cứ tưởng phụ thân mình nhất định không có tiếng tăm gì, thì ra vị kia ở thời điểm đỉnh phong vì thí tử chi thù điên cuồng chém mười ba tên Thiên Vị Cường Nhân “Huyết Cuồng Yêu Thánh, Cửu Vĩ Thiên Hồ”.
Vô Định Linh Hoàng Quyết, trách không được mình cảm thấy quen thuộc như thế.
Tiếp theo bốn chữ Thí Tử Chi Thù thì dừng lại trong ký ức một lát, Tông Thủ bỗng dưng cười to một tiếng, thân hình nghiêng sang một bên, triệt để mất đi ý thức.
Trong tiếng cười đó, thời gian dừng lại, hai đạo nhân ảnh kẻ trước người sau nhào vào xe ngựa.
Doãn Dương vào sau mà tới trước đỡ Tông Thủ dậy, trước tiên đưa tay đè mạch đập lại.
Sau một lát, thần sắc lại giống như hỉ giống như buồn.
– Luân mạch của Thế tử đã mở, thai luân thành công!
Khi nói ra những lời này, hắn mang theo vài phần hưng phấn, vài phần thương cảm.
Tố Sơ Tuyết nhẹ thở phào nhẹ nhỏm, tiếp theo lại nghĩ tới điều gì, bình tĩnh nhìn Tông Thủ mang theo ý thương xót.
– Cổ nhân nói hổ phụ không khuyển tử, thật không lừa ta. Thế tử nghị lực hơn người, đau đớn như vậy mà cũng phải cố nén. Chỉ là lần này hắn quá hấp tấp.
Khe khẽ thở dài, Doãn Dương từ trong tay áo cẩn thận lấy ra một chai thuốc, vừa đổ một viên dược hoàn ra thì hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt Doãn Dương bắn ra hàn màn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ không xa.
– Tới tốt lắm!
Ý thức dần dần tỉnh lại, đau đớn không thể chịu đựng được cũng đã lui đi.
Tông Thủ dùng hết toàn lực mới mở được mắt ra, thân thể hắn đang khôi phục cảm giác bất quá vẫn không cách nào nhúc nhích.
Mà trong bụng thì đang có một cảm giác mát lạnh thấm vào thể nội, nhờ lực lượng của viên đan dược này làm hắn thanh tỉnh lại và đè xuống khí mạch cuồn cuộn trong cơ thể.
Đưa mắt nhìn bốn phía, giờ phút này hắn vẫn ở trong thùng xe, chỉ là vân xa đã dừng lại, bốn vách tường thùng xe hiện ra một đám vân lục màu đen.
Ở giữa thùng xe là một quả cầu bằng ngọc màu tím to bằng nắm tay lơ lửng giữa không trung, chậm rãi chuyển động, linh quang bắn ra bốn phía.
– Đây là lục trận? Linh Khí? Text được lấy tại Truyện FULL
Tông Thủ giật mình, mới nhớ tới Sơ Tuyết chính là Linh Võ song tu, có đủ niệm lực khởi động Phong Bích Lục Trận này.
Chắc hẳn cỗ xe ngựa này vẫn đang lơ lửng trên không, quả cầu bằng ngọc có phẩm chất bất phàm, chính là vật mà Sơ Tuyết nói là trước khi đi phụ thân của Tông Thủ đưa cho.
Trong xe có trận pháp này bảo vệ, dù là Tiên Thiên Võ giả đích thân đến, trong nhất thời nửa khắc cũng có thể bảo vệ mạng của họ.
Cuồng Huyết Yêu thánh, Cửu Vĩ Hồ Vương khi Linh Năng bộc phát mới bắt đầu, Đông Lâm Vân Giới, Yêu tộc chỉ vẹn vẹn có mấy vị cường giả tiên thiên đã từng như những ngôi sao chói mắt rơi xuống khiến cho hậu thế phải than thở.
Chẳng biết tại sao, danh tự vốn nên chỉ biết cảm thán một phen giờ phút này Tông Thủ cảm thấy thân cận tới kỳ lạ.
Tông Thủ không biết tình hình chính mình lúc mới hôn mê rất giống như Tông Thủ chân chính “biến mất” nên khiến cho tàn hồn cộng minh, ký ức mười ba năm trước ùa vào trong óc hắn.