Nhưng đầu Long này tựa hồ kết được Long đan khác, lại không biết là đại đạo pháp tắc gì nữa.
Thực lực tăng trưởng, đã bước vào đến Thánh Cảnh, ngược lại cũng không khiến người bất ngờ.
Khổng Duệ đã sớm nói, đầu hộ quốc thần thú này cùng một nhịp thở với quốc thế của Càn Thiên, được vận mệnh quốc gia gia trì.
Quốc thế càng mạnh, thực lực hộ quốc thần thú tự nhiên cũng theo đó tăng lên.
Quốc thế yếu, giai vị hộ quốc thần thú cũng có nguy cơ bị rơi xuống.
Đại Càn lúc này chiếm hữu bảy mươi sáu Đại Tiểu Thiên Thế Giới, đã có thể xem như thế lực không nhỏ rồi.
Mà trong Vân Giới, cương vực cũng khuếch trương gấp mấy lần. Đầu Âm Long này bước vào thánh giai, tự nhiên cũng thuận lý thành chương.
Cung Nguyên có được Thiên Độn Tử Mẫu Kiếm, lại chưa từng ra tay với Càn Thiên Sơn, hơn phân nửa là cố kỵ đầu Long này. Hoặc là đã bị thua thiệt dưới tay nó cũng không chừng.
Đầu Long này kiếp trướ hơn phân nửa đã có thực lực Thánh Cảnh. Vì vậy không đến mức sau khi nhanh chóng đột phá, không cách nào phát huy ra được thực lực bản thân.
So với hắn mượn nhờ vương đạo võ học, trong Vân Giới mưu lợi mới có thể miễn cưỡng ngang với Thánh Cảnh thật sự mạnh hơn rất nhiều.
Đuổi đầu Âm Long này đi, Tông Thủ liền nhìn tới đỉnh núi. Chỉ thấy Hiên Viên Y Nhân đang ôm một hài nhi nhìn như một hai tuổi cười dịu dàng nhìn mình.
Vẫn là phong độ tư thái yểu điệu, tư thế hiên ngang, lại nhiều thêm vài phần dịu dàng của mẫu thân.
Ánh mắt Tông Thủ lại rơi vào trên người đứa bé kia, ở trong ngực Y Nhân múa lấy nắm tay nhỏ, mồm miệng không rõ, y y nha nha, hiển nhiên là một gia hỏa hoạt bát hiếu động, không khiến người bớt lo lắng.
Lông mày xanh đôi mắt đẹp, giống mẫu thân nhiều hơn là hắn. Tuổi còn nhỏ, ngũ quan đã lộ ra vài phần khí khái hào hùng, không có cảm giác quyến rũ vốn có của Thiên Hồ tộc, lại có phần khiến hắn kinh hỉ.
Mà lần đầu tiên nhìn qua, đã có một loại cảm ứng huyết mạch tương hệ.
Tông Thủ khóe môi khẽ nhếch, bước tới, một tay ôm tiểu gia hỏa kia vào ngực, sau đó hung hăng hôn một cái.
Bất quá tiểu gia hỏa này lại sợ người lạ, sau khi cực lực phản kháng không được lại không khóc, mà ngược lại còn cắn một cái vào mặt hắn.
Tuy răng còn chưa dài hết nhưng lực đạo lại mười phần.
Tông Thủ lập tức cười ha ha, thầm nghĩ đây mới là con của Tông Thủ hắn.
Chợt lại cảm thấy kỳ quái nói:
– Sao mới chỉ lớn chừng này?
Hắn rời khỏi Vân Giới đã được năm năm, sao tiểu gia hỏa này vẫn trông những mới một hai tuổi.
Nói đến chuyện này, mắt Hiên Viên Y Nhân cũng lộ vẻ lo lắng:
– Ta cũng không biết, tự sau khi ngươi rời khỏi không lâu, Đan nhi đã như vậy. Ta tuy tự hỏi tinh thông y thuật, lại không có cách nào biết được nguyên nhân. Cũng không dám cho uống thuốc lung tung, cũng chỉ đành chờ ngươi trở về —
Tông Thủ khẽ giật mình, bắt lấy uyển mạch Đan nhi.
Hắn lần trước lúc trở về Vân Giới đã lo lắng hài tử của hắn cũng là song mạch phế thể, tàn hồn chi thể như hắn. Vì vậy cố ý dò xét thể chất Đan nhi một phen.
Kết quả lần kia lại khiến hắn nhẹ nhàng thở ra. Là song mạch chi thân không sai, nhưng huyết mạch rõ ràng đã ổn định lại.
Hài nhi hắn cơ hồ được di truyền tất cả của hắn, lại không giống như hắn lúc trước, có rất nhiều chỗ thiếu hụt.
Song mạch chi thân, tu hành gian nan. Bất quá có Hám Thế Linh Quyết hắn sáng lập thành tựu tương lai của đứa nhỏ này tuyệt sẽ không thua tu sĩ khác.
Về phần thống khổ kinh mạch vặn vẹo kia, Tông Thủ hắn chịu được thì con hắn tự nhiên cũng chịu được.
Nếu không cũng không cần tu hành nữa, bình bình đạm đạm qua cả đời này là được.
Một tia chân lực thăm dò vào, men theo chín đầu luân mạch, lưu chuyển khắp cao thấp toàn thân Đan nhi.
Cũng không có cảm giác huyết mạch rung động nào khác thường.
Sau một lát, Tông Thủ liền cười khổ:
– Là Phần Thế chi huyết, huyết mạch hạ tố.
Hẳn là do hắn biến dị ra Phần Thế Huyết Đồng nên mới khiến Đan nhi đình chỉ phát triển.
Huyết mạch tăng lên, thành Phần Thế chi huyết, được ích lớn nhất chính là mẫu thân hắn và Đan nhi.
Tiểu Đan lúc này tự nhiên còn chưa biến dị ra Phần Thế Huyết Đồng. Nhưng huyết mạch tiến giai, cần tiêu hao đại lượng Chân Nguyên, dưới huyết mạch cực lực rút ra cũng khiến sự phát triển của Đan nhi chậm dần.
Cũng may là hắn trở về kịp thời, nếu không hậu quả quả thật không lường được.
Nếu không cứ tiếp tục thì sớm muộn Chân Nguyên cũng sẽ khô kiệt mà vong.
Hiên Viên Y Nhân nghe vậy có chút biến sắc, trách không được nàng thủy chung chẩn đoán không ra nguyên nhân!
– Phong ấn trước đã rồi nói sau.
Quá trình huyết mạch tiến giai không thể ngăn chặn được, nếu không hậu quả khó dò. Tông Thủ chỉ có thể chậm dần tốc độ rút lấy chân nguyên trong cơ thể Đan nhi.
Bất quá chỉ như thế, còn xa xa không đủ.
Phần Không Lục gia, thật sự có quá nhiều ví dụ sau khi sanh đã có Phần Thế chi huyết, lại bởi vì không chịu nổi nên sớm chết non.
– Muốn khiến Đan nhi bình an, ta và ngươi đều làm không được. Biện pháp duy nhất, là đưa nó đến cho Tú Quan sư bá của ta, để hắn chăm sóc hộ.
Trong Vân Giới, người duy nhất có thể khiến Đan nhi vượt qua trận tai kiếp này cũng chỉ có Tú Quan.
Cũng may đứa nhỏ này cũng không phải vừa xuất thế đã có Phần Thế chi huyết. Lúc này cũng vẫn chưa tiến giai xong, còn có hy vọng.
Tông Thủ lúc này càng cảm thấy đau đầu. Cũng may mắn chuyện Đan nhi còn không bị Lục gia biết, càng không có trên gia phả, nếu không sẽ có càng nhiều biến cố hơn rồi..
Sắc mặt Hiên Viên Y Nhân lại trắng bệch, đưa Tiểu Đan đi, cũng có nghĩa là phải rời xa.
Lúc này Tú Quan mặc dù vẫn còn trong Vân Giới, nhưng vị nay gần đây nhàn vân dã hạc, hành tung phiêu hốt. Một khi tất cả chuyện của Thương Sinh Đạo đều xong, lại không biết sẽ đi hướng nào.
Bất quá nàng mặc dù là từ mẫu, nhưng lại không thể không biết lý lẽ, ánh mắt buồn bã, lại kiên quyết nói:
– Là Tú Quan tổ sư của Thương Sinh Đạo? Có hắn chăm sóc, Đan nhi tất nhiên sẽ không sao, như thế rất tốt.
– Vệc này tạm thời không gấp, qua một hồi lại nói sau!
Tông Thủ cười cười, cũng biết Hiên Viên Y Nhân không bỏ được, hắn cũng không muốn vừa thấy hài tử đã phải ly biệt.
Cũng không thể để nó sau khi lớn lên cũng không biết cha mình được.
Bất qua phong ấn Phần Thế chi huyết kia lại kéo dài rất lâu.
– Đứa nhỏ này mới chỉ có nhủ danh, sau khi lớn lên cứ gọi là Nhạc Bình đi, Tông Nhạc Bình —
Trước khi trở về, hắn hi vọng hậu nhân của mình mặc dù không thể như mình, có chí hướng kiếm áp vạn giới nhưng cả đời cũng phải oanh oanh liệt liệt, không làm mất uy phong của mình mới được.
Lúc này quay về Càn Thiên, lại chỉ hi vọng đứa nhỏ này, có thể cả đời vui vẻ bình an là tốt rồi.
Bỗng nhiên, Tông Thủ cũng nhớ tới Tông Vị Nhiên. Khi mình còn bé, tâm tình phụ thân chỉ sợ cũng giống thế.
Nói xong câu này, Tông Thủ mới nhìn một đoàn người đang chờ sau lưng thê tử.