Thần Hoàng – Chương 1495: Chân Cảnh nghi ngờ – Botruyen

Thần Hoàng - Chương 1495: Chân Cảnh nghi ngờ

Vương triều tuyển bạt, hắn không có lo lắng chút nào.

Cho dù là thiên tài đệ tử, thì Lâm Phi có thể không quan tâm, bởi vì ở đây có chênh lệch quá lớn.

Còn vương triều đại chiến thì hoàn toàn khác,

Bởi vương triều đại chiến thì phần nhiều ít vương triều thì không ai biết, đó là một con só khổng lồ, một số tiểu hình vương triều, trung hình vương triều, đại hình vương triều… thì đám cao thủ nhiều như mây, nhất là đám người trẻ tuổi.

Lâm Phi cũng không dám coi thường thực lực bọn họ.

Chênh lệch rất lớn.

Tiểu hình vương triều thì Huyền linh cảnh giới thực lực là ngừng, nếu cường thịnh thêm thì là Ngụy vuong thực lực, ở trong đám Huyền linh cảnh giới là muộn mất.

Nếu đối đầu với chuẩn Vương cấp cường giả thì không phải là cùng đẳng cấp.

Loại tiểu hình vương triều như thế này thì thực lực Vương cấp là thấp nhất so với đại vương triều, vì tu luyện không viên mãn, mà đây có một ít bí mật gì đó.

Đối với cơ hội để tăng sức chiến đấu, Lâm Phi chưa bao giờ bỏ qua, đáy mắt tràn ý nghĩ: 

– Ba nghìn viên Nguyên Đan tinh khiết, vừa đúng lúc chuẩn bị cho ta.

Mười lăm lôi đài.

Mười lăm đối thủ.

Cả một ngày hôm qua, thiên tài đệ tử đều sát bỏ tư cách, liếc mắt nhìn qua, thuần một sắc Huyền Linh cảnh giới, tuyệt đại đa số là Huyền Linh đại viên mãn, số ít ở Huyền Linh hậu kỳ

Có thể lấy được tư cách trên lôi đài thì đều là người có lực chiến cường hãn.

Đám quần chúng bên ngoài quảng trường cũng nhiệt huyết sôi trào.

Ba ngàn vạn tinh khiết Nguyên đan là một con só khổng lồ thế nào, cho dù là ai cũng phải cảm thấy hưng phấn, động tâm không thôi, đối với người trẻ tuổi thì đại chiến vương triều bọn họ đầy chờ mong.

– Mọi người đoán đi, xem ai có thể bắt được đệ nhất?

– Ta cho rằng Thượng Lâm gia Lâm Vô Pháp có phần thắng khá lớn, hẳn là ít người có thể chống lại Lâm công tử.

– Lâm Vô Pháp thì tính là cái gì, Vương tộc Chu Nhất hoàng tử nhất định có thể bắt được đệ nhất, không quên, lần này hoàng tử trở về từ sơn môn.

– nói như thế thì cảm giác mới có chút dạo lý, hoàng tử Chu Nhất ở trong một môn phái của vương triều cỡ trung là nội môn đệ tử, thực lực cũng khó ngờ, chắc là có học cao cấp võ học, tỷ như Huyền giai võ học vậy.

– Thần Vũ môn Vân Tường cũng có cơ họi, hắn được công nhận là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi nhất của Thần Vũ môn đó, ta nghĩ hắn có thể bắt đươc đệ nhất không phải chuyện gì khó.

– Ta đây khá xem trọng vị Thần Vũ môn Lâm Phi kia, ngày hôm qua có một màn mạnh bạo, một người một cước là đá kẻ kia xuống, thử hỏi mấy người uy phong được như hắn?

– Lâm Phi? Thực lực cũng không cao, hôm nay mà gặp cao thủ chân chính thì cung bị đánh bay ra ngoài nhanh thôi.

– Thối lắm, nhân gia giữ lại bản lĩnh, Kim chi ý cảnh lại cũng không cần cũng đủ diệt mười tên nhà ngươi, vậy cũng quá dễ dàng, ngươi cũng chỉ có thể đối kỵ mà thôi.

Rất nhanh, nghị luận biến thành tranh cãi, như là một cái chợ thức ăn vậy.

Rút thăm lôi đài bắt đầu.

Lâm Phi tùy ý rút thăm, lôi đài số bảy.

Trên quảng trường hôm nay tất cả các lôi đài lần lượt mở ra, để mọi người được thấy rõ.

Lâm Phi đi về phía lôi đài số bảy, kinh lịch ngày hôm nay đã khiến cho hắn được mọi người quan tâm, số người bước về lôi đài số bài cũng khá nhiều.

Có người còn nhanh hơn cả Lâm Phi, một tên đại hán đầu bóng lưỡng lao lên lôi đài, tiếng rầm rầm làm cho lôi đài rung động.

Tê….

Mọi người trừng mắt há mồm, thực lực của người này cũng mạnh mẽ quá đi.

Trên lôi đài đều có bố trí trận pháp ngăn cản nguyên lực lao ra ngoài, làm bị thương đến những ngưởi ở ngoài, vừa xuất hiện liền khiến cho ký hiệu trận pháp sinh ra phòng ngự.

Cho dù là ai cũng nhìn ra, thực lực kẻ này thực không kém.

– Hấn là thần lực môn đệ tử, có một thân thần lực kinh người.

– Dấu đầu lộ đuôi, cũng không dám chân chân chính chính tranh tài một hồi.

Sơ Tuyết thở phì phì nắm chặt đôi tay trắng như phấn của mình, nhìn lại sau lưng, thanh thần binh tử kiếm kia lúc này cũng không thấy bóng dáng. Lập tức càng thêm căm tức, chính diện chém giết, Cung Nguyên kia nhất định không phải là đối thủ của nàng.

Lại như một đầu cá chạch, bắt không được, cũng nắm không xong.

– Thật sự chỉ kém một chút, là Thiên Độn Tử Mẫu Kiếm, bắt không được!

Thanh Tử Kiếm kia vốn là vì dụ khiến hắn truy kích, lúc này mục đích không thể đạt thành, tự nhiên liền độn đi.

Tông Thủ âm thầm lắc đầu, vào đời sau, danh tự bộ kiếm này có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn một thời đại.

Kiếm này độn đi thiên hạ, không có gì có thể ngăn cản. Hư thực chi đạo và “Độn” tự thần quyết càng là ông trời tác hợp.

Vì vậy Cung Nguyên đời sau có thể dùng lực một người chống lại cùng trăm vạn đại quân Thần Hoàng.

Một người một kiếm, có thể cùng Thần Hoàng sánh vai.

Bộ Tử Mẫu Kiếm kia giờ phút này mặc dù không thể triệt để bỏ niêm phong, nhưng cũng cực kỳ bất phàm rồi. Cũng bởi vì phong ấn nên ngược lại so với thanh Huyết Nguyệt Đao kia của Sơ Tuyết có khác đôi chút.

Thần thông kiếm này mặc dù là Thuấn Không Long Đan, Phần Thế Huyết Đồng của hắn cũng không ngăn cản được. Sơ Tuyết có thể tổn thương hắn, là dựa vào Chiến Võ Chi Thể mới bắt được quỹ tích độn đi của người này. Đổi lại người khác, dù tu vị vượt qua Cung Nguyên thì cũng hoàn toàn không thể làm gì được. Còn có tốc độ tu hành của người này quả thật cũng rất kinh người, đã tiến vào Tiên giai rồi.

Ngoại trừ Thiên Độn Tử Mẫu Kiếm ra, có lẽ còn có một kiện dị bảo khác mới có thể tiếp hắn một kiếm mà không chết.

Những bảo vật này, còn có truyền thừa Hư Thực Trảm Tiên Quyết cũng không biết Cung Nguyên này rốt cuộc đạt được từ đâu. Lần trước lúc gặp mặt, thực lực người này cũng mới chỉ thất giai. Càng không có thần thông kiếm thuật có thể chống lại hắn.

Giờ chỉ mới qua năm năm thôi.

– Cũng là hi sinh thọ nguyên sao?

Tông Thủ nheo mắt, lâm vào suy ngẫm. Hắn đạt được truyền thừa Nguyên Sinh Linh Tức Quyết nguyên vẹn, có thể cảm ứng sinh cơ, Cung Nguyên kia bước vào Tiên giai cộng lại cũng có thể sống ít nhất bốn ngàn năm trăm năm, nhưng lúc này xem ra, nhiều nhất chỉ có 300 năm thọ nguyên.

Chỉ là Tông Thủ hắn có Thánh Hỏa Nghĩ Hậu cộng sinh kéo dài tánh mạng, vì vậy không hề sợ hãi. Mà người người, 300 năm dùng hết sẽ phải thân tử đạo tiêu. Từ đó cũng có thể thấy được sự chấp nhất đối với báo thù của người này.

Thực lực mặc dù không bằng hắn nhưng lại đối thủ có thể khiến người coi trọng !

– Sinh Mệnh Chân Nguyên của Tông Thủ ta là tiêu hao ở Quan Giới Nghi. Không biết người này có dạng gặp gỡ nào nữa.

Phủi phủi tay áo, thu những ngân nghĩ, còn có tiểu kim nữa vào trong tay áo. Trong mắt Tông Thủ đã hiện lên một tia ngưng trọng.

Lúc này người này mặc có sát ý, nhưng chỉ là thăm dò. Thăm dò xem thần thông kiếm thuật của Tông Thủ đến cùng đã đến cấp độ hạng nào rồi.

Tiếp theo ra tay, nhất định sẽ không đơn giản như thế.

Mình cũng nên luyện một môn để chuyên khắc chết hắn thôi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.