Thần Hoàng – Chương 1492: Linh mục bị hủy – Botruyen

Thần Hoàng - Chương 1492: Linh mục bị hủy

Tông Thủ càng khó chịu, bởi không ai khi bị người ta nhìn trộm số mệnh lại có thể vui vẻ được.

Khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó thấy mi tâm vị Hoa Nhược kia đột nhiên phát nổ, vô số tiên huyết bắn ra ngoài dung mãnh.

Đến cả bàn tay đè lên cũng không có ngăn được, cũng bị nhuộm thành máu đỏ hết.

– Kỳ Lân, là thánh thú Hỏa Kỳ lân! Kỳ Lân hóa thân, quốc vận biến hỏa, là thánh quân không thể nghi ngờ!

Vị Hoa Nhược kia cứ thấp giọng lẩm bẩm, thân thể lảo đảo, bỗng nhiên ngã lên mặt đất, sắc mặt tái nhược.

Tông Thủ cũng nghĩ ra được, quẻ tiễn Văn Vương kia của Khổng Duệ chính là chỉ số mệnh của chính mình.

Tình hình cũng khác nhau mấy, chỉ là lần này trong tay Hoa Nhược không có kiện Văn Vương chí bảo kia.

Sau lần đó Khổng Duệ nói hắn mất đi trăm năm thọ nguyên, cho nên người có quẻ Văn Vương thì hắn sao có thể ngăn lại kiếp này.Không biết kẻ trước mặt này sẽ bị sao đây?

Nếu như vậy thì tâm tình Tông Thủ cũng khá lên một chút, không hề có chút đồng tình nào, ngược lại có chút hả hê.

Tạm thời không để cần ở lại với Lăng Trần làm gì, cho nên hắn ôm quyên cáo từ, sau đó rời đi.

Nỗi nhớ nhà của hắn lại lần nữa hiện ra, nếu chính mình cho Kiếm tông một câu trả lời thỏa mãn thì cũng không cần ở lại nói chuyện phiếm làm gì.

Lăng Trần cười khổ, áy náy thi lễ, sau dó lại bắt lấy tay Hoa Nhược, một đạo chân lực truyền vào, môn thuật tính này có thể chữa thương cho đồng môn.

Cảm thấy kinh hãi vì lúc này Hoa Nhược không chỉ mất đi mấy trăm năm tu vi ,mà Khuy Thần chi mục cũng bị phá hủy, kinh mạch toàn thân hầu như bị đoạn hết.

Đạo thuật tính tuy nói là thần kỳ những cũng khiến cho nhiều người sợ hãi, kinh nhi viễn chi.

Nhìn trộm huyền cơ, bị thiên phạt, lại có thể nặng đến như vậy!

Ổn định lại thương thế cho Hoa Nhược, Lăng Trần nhìn về phía Tông Thủ rời đi, sau đó mới độn quang rời khỏi.

Mà lúc này Nhược Đào vẫn còn đang đờ người ra.

– Thánh quân lâm thế, Hoa Nhược bị thương đến mức đó cũng không phải là giả! Thế nhân cho rẳng Yêu vương ma chủ, hôn quân, địch nhân của Nho gia, mà lại là Thánh vương sao? Thực là thú vị…

Nhược Đào bị lời nói của Lăng Trần làm cho giật mình sau đó mới hít một hơi sâu mà nói:

– Tuy nói như thế, nhưng chưa chắc kẻ đó là Thần Hoàng trong truyền thế đâu.

Hắn giao hảo với Tông Thủ, bội phục võ dạo và thái độ làm người của hắn, cho nên hi vọng Kiếm Tông và Đại Kiền có thể dựa vào nhau…

Nhưng nếu không theo duyên quả thì có thể ảnh hưởng đến phán đoán của bản giáo.

– Cho dù có phải là Thần Hoàng không thì hai chữ Thánh vương này đã đủ để Kiếm Tông ta liều mình, toàn lực giúp đỡ rồi.

Lăng Trần lắc đầu:

– Chỉ là vị kia không có hứng thú! Lần này Kiếm tông chúng ta đã đặt cược lớn rồi, tưởng rằng một trận chiến này sẽ khiến cho người người kinh tâm động phách, làm người ta phải lo lắng, cũng không biết được kết quả ra sao, vị Chu Tử Thanh Huyền kia quả là chọn sai đối thủ rồi.

Nói xong lại nhìn xuống Hoa Nhược đang hôn mê trong tay mà thở dài.

Không chỉ là trọng thương, mà sinh cơ của sư đệ đã giảm đi năm thành vốn thọ nguyên không còn nhiều, nay lại chỉ còn một nửa.

Chỉ là chuyện hôm nay có trách thì trách hắn cuồng vọng, không thể trách Tông Thủ được.

Trong lúc Lăng Trần đang phát sầu vì Tông Thủ thì…

Ở một nơi cách Thương Sinh Khung Cảnh khoảng ngàn dặm, có mấy lão tăng đang nhìn đạo độn quang của Tông Thủ.

Một người mang phạn văn bạch ngọc bát, lúc này đang huyền phù trên trời, đánh xuống một đạo thụy khí bao quanh xung quanh lại.

Bên trong có bốn người, một người là Từ Phương của Vân Giới, một người là Linh Hải thượng nhân của Già Nam Tự, thân phận của hai người trong Vân giới cũng không phải là bình thường.

Nhưng lúc này lại thể hiện sự cung kính, làm lễ tiểu bối.

Mà hai người còn lại, bên trái là vị lăng giả Cổ Phật mà Tông Thủ đã từng gặp mặt, một vị khác cũng là hộ giới tôn giả của Vân giới, pháp hiệu Trì Luân.

Lúc này ở trước người Lăng giả có vô số phạn văn linh tự đang ngưng tụ, nhìn từ xa lại tựa như một đôi nhãn đồng vậy.

Đôi mắt này hiện ra thần lực vô tận, tạo một cảm giác uy nghiêm không gì sánh bằng.

Chỉ trong giây lát, đôi song đồng này đã ảm đam đi nhiều, mà đám phạn văn kia cũng biến mất vô ảnh vô tung.

– Người này thực sự là Vô lượng chung thủy, Vị Lai phật chủ?

Linh Hải nhanh miệng hỏi.vừa rồi Lăng Giả cổ phật đã dùng bí pháp dùng ngoại vực phật tổ lực để thăm dò, kết quả như này thì không thể nào sai được nữa!

– Chắc chắn là Vô Lương chung thủy!

Sắc mặt lão giả ngưng trọng, nhẹ nhàng gật đầu:

– Trên người hắn, xác thực thấy vô lượng ánh sáng, vô lượng chi ám.

Quang vô lượng, Ám vô lượng!

Hắn thực không ngờ, kẻ mang phật môn đến thất thập thế giới, có đại lượng tín đồ Tông Thủ, lại là Vị Lai phật chủ.

– Năm năm trước, lão nạp đã thấy hắn thi triển qua Vô lượng chung thủy chi pháp, ứng với Phật nhân là không sai! Chỉ tiếc vì thân phận hộ giới tôn giả!

Hai người đứng bên cạnh Trí Luân nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, có vẻ bất mãn…

Việc này hắn sớm đã nói qua, nói bóng giá, nhưng mà Linh Hải lại không thể hiểu được.

Cho nên hắn vì chuyện này mà nôn nóng trong lòng, hộ giới tôn giả không thể can thiệp vào việc của Vân Giới, chỉ có lúc nguy hiểm tồn vong thì mới có thể xuất thủ.

Chẳng qua lúc này Tông thủ mà tiết lộ thân phận mình thì hắn ở dây cũng không cách nào ngăn lại.

Linh Hải hơi xấu hổ, tránh né ánh mắt trách cứ của Trí Luân, nói:

– Vậy Triệu Yên Nhiên là chuyện gì? Nàng ta cũng dùng qua Vô lượng chung thủy thần thông…

– Vị nữ tử này là đỉnh thai nghịch chuyển cho Tông Thủ, bị ánh sáng chiều vào hồn hải hư không, coi như là không ngạc nhiên lắm,

Từ Phương ở bên trả lời, sau đó lại an ủi Trí Luân:

– Kẻ như thế thiên phú dị bẩm, Thương Sinh Đạo sao có thể buông tha? Hoặc là tên Tú Quan kia động tay chân gì đó, khiến cho ta không thể tra ra, cũng không thể biết được.

Linh Hải cười khổ, hắn thực không ngờ, Lăng giả lại hiểu biết sâu như vậy , cái tên Tú Quan kia thực là đúng như đồn đại, có một môn Huyền Hoàng Đại Lực quyết có thể đạt được vĩnh hằng chi dạo thì có thể ngang bằng với tồn tại như Phật tổ.

Kẻ này nếu muốn che đi mắt Phật môn thì quả là đơn giản.

Tất nhiên là như thế !

Trí Luân cũng không an bình xuống mà còn trừng mắt, phẫn nộ :

– Ngươi với hắn dã khai cương thác thổ với nhau bao lâu, hợp tác cũng biết bao nhiêu năm, lẽ nào không phát hiện ra nửa phần dị tượng ? Nếu không phải Vô Lượng phật chủ vì tìm đường sống cho Phật môn, chủ động thì triển ra Vô Lượng chung thủy thần thông, trọng thương Thái Thủy Ma quân thì Phật môn ta phải chờ hơn ngàn năm sau mới nghĩ tới hắn ?

Từ Phương cười cười, vô cùng xấu hổ, hắn cũng không nghĩ tới, Tông Thủ và Vô Lượng phật chủ của phật môn có liên quan tới nhau.

– Việc đến nước này thì nói những lời này có ích gì?

Lăng giả thờ dài một tiếng, tức giận nói:

– Cũng may là Phật môn ta còn chưa có trở mặt với Vị Lai Phật chủ, ngược lại còn giúp đỡ nhiều.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.