Bên cạnh người này còn có hai người, một người là Linh Kiếm Nhược Đào, đang cười nhìn hắn gật đầu.
Một người khác thì hắn không biết, tuổi tầm ba mươi, mặc đạo trang, phiêu nhiên xuất trần, đang đưa ánh mắt đầy thâm ý sâu xa nhìn qua.
Có thể thấy người xưa, Tông Thủ tất nhiên là vui mừng, chẳng qua không biết Lăng Trần tới thăm là có chuyện gì, cho nên làm lễ xong, liền chăm chú muốn nghe.
Lăng Trần vẫn như cũ, nhận lễ của hắn.
– Tên hài tử Phong Thái Cực kia có thể được như hôm nay, Lăng Trần thật là tạ ơn Quân thượng!
Tuy chưa hề gặp mặt, nhưng có thể từ Nguyên Liên giới truyền tới tin tức mà biết Phong Thái Cực bây giờ lúc trước không thể nào sánh bằng được.
Đã chân chính diệt hết tâm chướng trong mình, tựa như một đầu phượng hoàng, trùng lăng vu thiên.
Tông Thủ chỉ cười, không ý kiến, thân người hơi khom, ý muốn không nhận lễ.
– Tiền bối tạ ơn nhầm người rồi, đây là bản thân Thái Cực hắn thiên tư hơn người, chịu được kham khổ mà thành, không hề quan hệ gì tới Cô.
Lăng Trần vẫn thi lễ như cũ, sau đó mới nói chuyện chính:
– Mười người trước Lăng Trần thực sự là nghĩ không ra, Thương Sinh Đạo lại có thể bình yên vượt qua được một kiếp này. Không chỉ bảo toàn được Khung Cảnh, mà còn giết chết ba vị Chí cảnh Thánh tôn.Cũng không hề nghĩ tới Quân thượng lại là Phật môn Vị Lai Phật Chủ, Phạm Thiên Như Lai, Vô Thượng Chung Thủy Phật.
Hắn thực ra đã sớm biết Tông Thủ với Thương Sinh Đạo có liên quan chặt chẽ.
Nhưng lại không ngờ Tông Thủ với Phật môn lại cũng có liên quan tới nhau như thế.
Nếu như Tông Thủ nguyện ý, phỏng chừng ngàn năm sau có thể nhập Lưu Ly giới, trở Phật chủ mà trăm ức Phật tử tôn sung.
– Trận chiến này có thể chiến thắng, bản thân Tông Thủ cũng cảm thấy may mắn.
Tông Thủ cũng vô ý mà cảm thán, đối với cái gì mà Vị Lai Phật Chủ, Phạm Thiên Như Lai, Vô Lượng Chung Thủy Phật, cũng nên tránh, coi như không nghe thấy.
Chỉ là hắn còn chưa nghĩ ra nên làm sao mới thỏa đáng.
Lăng Trần bật cười, sau đó thần tình nghiêm nghị:
– Trận chiến này Thương Sinh Đạo đã có tới bốn vị Chí Cảnh Thánh Tôn, có thể nói hoàn toàn xứng với danh hiệu Vân Giới đệ nhất giáo phái! Quân thượng là nhị đại đệ tử đích truyền của Thương Sinh Đạo, cho dù không nói thì cả thiên hạ cũng sẽ biết.Không biết Quân thượng đã có dự định gì cho ngày sau chưa?
Sắc mặt Tông Thủ lộ vẻ chăm chú, vì có dùng chân mà nghĩ thì cũng có thể biết, múc đích đến Thương Sinh Khung Cảnh lần này của Lăng Trần chính là cái câu cuối cùng đó.
– Lăng tiền bối, nếu như Vân giới coi như một cái bánh, thì cái bánh này hơi nhỏ chút, thực sự là khó phân cho nhiều người.
Thấy ba kẻ trước mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, mờ mịt, không hiểu được gì, Tông Thủ không khỏi lặng lẽ cười, trong lòng có chút đắc ý.
– Sở dĩ ta vẫn luôn cố gắng tranh đoạt chỉ là để làm cho cái bánh này lớn thêm, đủ để thỏa mãn mọi người…
Sau khi nghe câu đó, trong mắt ba người đều hiện lên tinh quang…
Tông Thủ cũng biết những lời này không chỉ có thể làm cho Kiếm Tông thỏa mãn cho nên lại tiếp tục:
– Cô vẫn luôn tôn sung dùng pháp trị quốc, có công thì thưởng, có sai tất phạt. Mà muốn cho để cho vạn dân trong nước nghe theo Cô thì phải thủ tín lấy công bình làm chính. Cho dù là Thương Sinh Đạo, hay Kiếm tông, Phật môn, nhưng ở trong lãnh thổ của Cô thì cũng không ngoại lệ! Cô cũng biết lợi ích thường dính tới những thứ này, nhưng Cô xưa nay không để ý đều do Điện Tham Nghị và nội các giải quyết mọi chuyện. Chỉ là từ nay vè sau thì cũng phải như thế, không biết Kiếm tông các người có gì lo lắng không?
Câu cuối cùng ít nhiều cũng có mang theo vài phần châm chọc.
Lăng Trần lại không để ý, chỉ nhẹ cười:
– Quân thượng quả là minh quân hiêm thấy vạn năm nay của Vân giới ta! Có lời ấy của Quân thượng, vì toàn bộ Kiếm tông ta lo lắng, có thể gặp quốc quân là phúc lớn của Kiếm tông ta!
– Minh quân? Ha ha..
Tông Thủ cười, tự giễu nói”
– Ta hiện tại đã là địch của Nho môn, trong Vân giới này, có lẽ ai ai cũng biết, Cô là kẻ bạo ngược chi chủ.
– Nho môn tuy nắm giữ đã lâu nhưng không có khả năng che miệng người trong thiên hạ.
Lăng Trần lắc đầu, rồi mới nói:
– Pháp chỉ của Chu Tử đã ra, Đại Thương nhất định sẽ khởi binh chinh chiến, mà một khi đã thế làm một trận chiến bất nghĩa. Kiếm tông ta và Đại Kiền hôm nay tựa như là môi với rang, lợi ích cùng hưởng. Vân giới lục giáo thì Kiếm tông ta là yếu nhất, nhưng không thể ngồi xem.Mười ngày sau, sẽ có bốn vạn Vị Ương kiếm kỵ của Kiếm tông ta tới để cho Quân thượng điều khiển.
Tông Thủ nhíu mày, có chút kinh ngạc, lần này thực sự có cảm giác ngoài ý muốn.
Mặc dù có thêm bốn vạn Vị Ương kiếm kỵ, thực lực song phương vẫn chênh lệch như cũ, vẫn gấp khoảng năm lần.
Trước khi thắng bại được quyết định, thì đám Kiếm tông này quyết định đổ lên người hắn sao?
Lăng Trần cười tiếp:
– Lão phu tin vào Quân thượng, cũng tin vào Khổng soái! Trận chiến ở Thương Sinh Khung Cảnh thì Kiếm tông không thể nhúng tay vào, nhưng Đại Thương tiến công Đại Kiền thì, Kiếm tông ta không thể ngồi nhìn được. Có lẽ Quân thượng không biết, ba ngày trước Kiếm tông thực đã làm xong chuẩn bị để ra khỏi Vân giới nếu như Thương Sinh Đạo bại, đại cục của Vân giới cũng cần một cây cột Kiếm tông ta chống đỡ.
Chuyện ngoài thân thì không để tâm, đúng là Kiếm tông không tổn hao gì, mà cuối cùng lại có thể kết giao tình với Tông Thủ.
Nếu Tông Thủ không thằng thì thôi, còn nếu thắng ngày sau Tông Thủ có ban thưởng ra sao thì Thương Sinh Đạo thế lực cũng phát triển lớn, có được quyền lớn trong Đại Kiền, mà đối với Kiếm tông đó là tổn thất rất lớn.
Tông Thủ nghe thế cũng cười hiểu ý, đúng lúc này ở trên mi tâm một vị bên cạnh Lăng Trần kia, một đạo kim mang phóng ra, tựa như một nhãn đồng hướng về phía xa mà chiếu đi.
– Vọng Khí Thuật?
Tông Thủ không biểu cảm gì, bởi nhìn một cảnh này thì hắn nhớ tới một loại vọng khí chi pháp cực cao, Kiếm tông này rốt cuộc đang làm cái trò gì đây?
Chợt hiểu ra, Kiếm tông tuy đặt cược vào hắn, nhưng vẫn có lo lắng,cho nên mới mang theo cao nhân tinh thông thuật toán tới.
Lăng Trần cảm nhận được cho nên xấu hổ, ngưng giọng quát lên:
– Hoa Nhược! Ở trước mặt Quân thượng phải giữ lễ chứ!
Vị đạo nhân kia vẫn y nguyên chỉ hơi phụng phịu nói:
– Bất đắc dĩ phải làm vậy! Vương khí của Quân thượng, phương pháp tầm thường của ta không thấy được…
Đang nói thì dừng, Hoa Nhược kia gào lên, từ mi tâm từng giọt huyết sắc rơi xuống.
Hoa Nhược gần như gục xuống, trong mắt hiện lên vẻ khó tin:
– Thánh Vương khí, Long Phượng giao minh, lại có thể là Thánh Vương hàng lâm!
– Thánh vương khí, Long phượng giao minh, thế mà lại là Thánh vương lâm thế! Làm sao có thể?Vạn năm Vân Hoang, thế gian có thể xuất hiện được Thánh vương không?Không đúng, sẽ không nhìn lầm mà. Nếu như không phải Thánh vương khí, không phải Long Phượng giao minh, sao có thể làm bị thương Khuy Thần chi mục đây?
Hoa Nhược tựa như một tên bệnh tâm thần cứ đứng đó nói thầm một mình, còn hai người bên cạnh thì cứ trố mắt ra ngạc nhiên, nghi hoặc mà nhìn Tông Thủ.