Thần Điêu Tinh Truyền – Chương 5: – Botruyen

Thần Điêu Tinh Truyền - Chương 5:

Chương 3

Hồi 1

longhomon

Hoàng, Long hai người không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, Bành trưởng lão rất nhanh chóng lấy một bó roi da rất dầy lại. Những chiếc roi da vừa thô lại vừa ngắn, mềm xốp ẩm ướt, phát ra một cổ hôi tanh, rõ ràng là đã dính không ít đồ cứt đái. Hoàng Dung vừa thấy, cả người đã lạnh run lên, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn. Trong đầu bốc lên một cỗ dục nhiệt, tay cầm trúc bổng đang cắm ở bên trong huyệt rút ra, chút ít dâm thủy từ mật huyệt chảy tràn ra bên ngoài, lộ ra da thịt non mềm hồng tươi, nói: “Đánh, đánh Dung nhi chỗ này, chổ này của Dung nhi là ô uế nhất, hãy trừng phạt nghiêm Dung nhi đi.”

Mấy tên khất cái nghe thấy thế, lập tức cầm lấy mấy cái roi da, hung hăng hướng tới cái hang mềm ẩm ướt đang mở ra của Hoàng Dung. Roi da thô to hung hăng đánh vào trên hang thịt của Hoàng Dung, dâm thủy trộn lẫn với phân vấy cả ra ngoài, Hoàng Dung lớn tiếng kêu gào, hai mắt trắng dã, cao trào liên tiếp không ngừng, cả người giật nẩy lên đùng đùng, không lâu rồi bất tỉnh. Nhưng cuộc ngược đãi kia vẫn còn tiếp tục… Bên kia Tiểu Long nữ cũng không khác biệt lắm, hang thịt mềm mại không ngừng bị quất roi, đạt tới cao trào không ngừng dũng mãnh xuất ra từng dòng dâm thuỷ.

Ban đêm khi bọn khất cái đều đã đi nghỉ, Hoàng Dung dần dần tỉnh lại, nhiệt dục ban ngày cũng dần dần biến mất, thần trí nàng được khôi phục lại. Lấy lại được bình tĩnh, Hoàng Dung đột nhiên phát hiện chính mình và Tiểu Long nữ đều cùng tình cảnh không một mảnh vải che thân nằm trên mặt đất, trên người tràn đầy tinh dịch, phân và nước tiểu cùng hòa trộn thật là dơ bẩn, tiểu huyệt sưng tấy dần dần cũng đã thấy đỡ hơn, nhưng vẫn còn có chút đau đớn.

Lúc này, cách đó không xa, Bành trưởng lão đang cùng một người nói chuyện, Hoàng Dung ngưng thần vận khí vào song nhĩ liền nghe thấy tiếng nói của Bành trưởng lão: “Ta thực nghĩ không ra là hiệu lực của loại thuốc kia lại mạnh mẽ như vậy, Hoàng tiện nhân kia quả thực so với heo nái vẫn còn thua xa.”

Ngoài ra người kia trả lời cái gì đó, thanh âm quá nhỏ Hoàng Dung nghe không rõ, chỉ là Hoàng Dung nhất thời nghe lúc đầu Bành trưởng lão nói cái gì đuợc sắp đặt an bài rồi, lại cố gắng nghe lần nữa, chỉ nghe Bành trưởng lão còn nói: “Giải dược? Đều có cách giải, nhưng quái dược này phương pháp giải độc vô cùng kỳ quái. Ngày đó ta nhìn lén được một chút phương thuốc giải độc kia, ha ha, ngươi đoán xem nó như thế nào?”

Kế tiếp, Bành trưởng lão niệm một lần cách thức giải độc, nói xong hai người lại cười ha hả.

Hoàng Dung nghe xong vừa thẹn vừa giận, trên phương thức thì các vị thảo dược kia đều không khó tìm thấy, tuỳ tiện tìm một nhà thuốc là có thể mua đuợc, nhưng điều kiện sau đó đúng thật là làm rất khó khăn: sau khi uống thuốc rồi bên trong âm đạo cũng phải bị một trăm nam nhân xa lạ bắn tinh dịch vào, đồng thời tinh dịch một người chỉ có thể được tính là một lần.longhomon

Hoàng Dung tỉnh táo lại, nhìn chung quanh một chút, chúng cái đều đã ngủ, chỉ có Bành trưởng lão và người đang nói chuyện kia. Nàng lắc lắc người của Tiểu Long nữ, Tiểu Long nữ sớm đã tỉnh lại, nhưng thần trí cũng chưa kịp rõ ràng trở lại. Hoàng Dung ghé bên tai nàng nói vài câu, đợi một hồi, hai người đột nhiên nhảy dựng lên, triển khai khinh công nhắm hướng trong rừng chạy đi.

Lúc này, Bành trường lão và người bên cạnh phản ứng cũng cực nhanh, nhảy đứng lên rồi nhắm hướng hai người đánh tới. Tiểu Long nữ nội lực không thâm hậu bằng Hoàng Dung, thể lực còn chưa kịp khôi phục, có một chút chậm chạp, đột nhiên trên đùi tê rần, trúng phải cái ám khí, tức khắc ngã xuống đất. Hoàng Dung cũng không đủ sức để cứu, không thể làm gì khác hơn là tự mình hướng chỗ xa tẩu thoát.

Chạy thoát được một đoạn, Hoàng Dung phát hiện ra mình đã lạc vào trong rừng rậm, trước mắt là một cái làng nhỏ xa lạ heo hút. Nàng nghỉ ngơi một chút, rồi thừa dịp có bóng đêm đồng lõa, vận khởi khinh công xâm nhập vào trong một căn nhà nhỏ, tiện tay cầm tạm hai bộ quần áo, tiếp tục sử dụng khinh công chạy tới bên bờ sông tắm rửa kì cọ sạch sẽ thân thể, mặc xong quần áo mới ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hoàng Dung ngẫm nghĩ lại mình vài ngày qua đã quá dâm loạn, không khỏi nhịn đỏ mặt xấu hổ. Mặc dù sau là do ăn phải quái dược, nhưng thật ra trong lòng cũng có một khát vọng gì đó rất khó hiểu. Nhìn lại thân thể mình từ trước tới nay luôn làm rung động lòng người, lại nghĩ tới Tĩnh ca ca đúng là tên đại ngu dốt, cho tới bây giờ rồi mà còn chưa thể hiểu và thưởng thức hết được thân thể tuyệt mỹ của nàng, Hoàng Dung không khỏi đau xót bùi ngùi. Dù đã biết vài ngày qua mình thật đã có những hành vi hoang đường, nhưng Hoàng Dung lại được thoả mãn bao dục vọng ham muốn mà trong nhiều năm qua đã chôn sâu vùi kĩ nơi đáy lòng. Từ khi nàng kết hôn cho tới nay thì lúc này là phóng túng nhất, cũng vui sướng nhất. Ngay cả chính Hoàng Dung cũng không biết tại sao tự nhiên mình lại hưng phấn như vậy, có lẽ là do bình thường nàng sống vô cùng câu thúc mà quên mất bản năng cùng thân phận đàn bà của mình chăng.

Hoàng Dung se nặn đầu vú chính mình, bên trong đầu vú tiết ra vài giọt sữa tươi, liền mút vào trong miệng tự thưởng thức một chút, không khỏi nhịn được lại hồi tưởng lại mấy ngày nay thật sự là trên cả vui sướng, có lẽ nàng đã đạt tới một tầng bậc mới trên cả thiên đường…longhomon

Hoàng Dung bất tri bất giác ngủ quên một giấc dài thẳng tới hừng sáng, sau khi tỉnh nàng lại phát hiện trong óc mình tâm loạn như ma. Thân đang mang kỳ độc, Tiểu Long nữ lại bị bắt đi, ái nữ mình lại còn rơi vào miệng cọp, nghĩ tới lúc trở về Tương Dương mà dược tính phát tác ra trước đám đông thì… quả thực là xấu hổ không thôi.

Tuy vô cùng thông minh nhưng Hoàng Dung vẫn còn ứng phó không nổi loại tình huống xấu hổ này. Hoàng Dung suy nghĩ một chút liền quyết định chưa giải độc trước, mà nàng sẽ tìm cho ra kẻ chủ mưu để vén bức màn bí mật này rồi cứu những người khác, sau đó mới có thể an tâm giải độc.

Nghĩ như vậy rồi, Hoàng Dung chẳng biết trong lòng tại sao lại quyết định như thế, chẳng những vậy cũng không tự trách mình còn luyến tiếc cảm giác tuyệt vời khi quái dược phát tác, tự nhiên trong lòng mơ hồ có một chút gì đó chờ mong, chờ mong…

Ban ngày, Hoàng Dung đi trên trấn tìm thuốc giải, ngao du đến một nơi bí mật có cung cấp dược thảo, khi chuẩn bị đi tới, trong thân thể nhất thời lại có phản ứng. Dục vọng cường đại kia lại xuất ra, nhưng mà lần này nàng hoàn toàn có thể khống chế, chỉ là tâm lý trong lòng đột nhiên rất muốn làm lại cái việc kia. Mặc dù nơi này người ít lại hẻo lánh, không có khả năng có người nhận biết được nàng, tùy tiện tìm một nam nhân để thỏa mãn cũng rất dễ dàng, suy nghĩ trong đầu Hoàng Dung rõ ràng là đang muốn chủ động đi tìm nam nhân, nàng không nhịn được lại xấu hổ đỏ mặt.

Hoàng Dung tại trong trấn đi dạo khắp nơi để tìm kiếm chọn người thích hợp, lúc này đã là ban đêm.nên trên đường lớn người cũng không còn nhiều lắm. Thất vọng đi tới một cái hang vắng vẻ, Hoàng Dung đột nhiên phát hiện phía sau có người đi theo nàng. Nàng vẫn giả vờ như không biết vô thanh vô cử tiếp tục tiến lên, đợi tới khi người đằng sau bổ nhào tới mình thì đột nhiên xoay người lại, mã bộ lùi lại tay tiến thẳng, thủ pháp nhanh nhẹn lập tức ba ba ba đánh cho mấy cái bạt tai.

Mấy người kia nhất thời bị hù doạ cho sửng sốt, một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, lập tức tiếp tục hung ác hùng hổ xông lên, Hoàng Dung lạnh lùng cười, sử dụng một tay đơn độc ứng đối, ba ba tát mấy người kia thanh âm không dứt, mấy người kia nhiều nhất chỉ biết một ít công phu cỏn con, như thế thì đâu thể là đối thủ xứng tầm với Hoàng Dung, chỉ mới vài cái đã bị đánh cho sưng vù hai bên má.

Lúc này, trước mặt lại xuất hiện hai người có vẻ như là thủ lĩnh của cả bọn, trong đó một người mập hét to xông đến, vừa nhấc chân lên đá, Hoàng Dung không hoảng hốt không vội vàng tung chân vung ra một cước đá vào hạ bộ nơi đũng quần của tên mập kia, hắn lập tức ngã ra trên mặt đất, đau đớn lăn qua lăn lại. Kế tiếp mấy người kia cũng thay phiên nhau chịu đòn của Hoàng Dung, lúc này bọn họ mới biết được là đã không may gặp phải cao thủ, cuống quít quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Hoàng Dung xem xét bọn họ một chút, tổng cộng có Năm người, trong đó một tên mập trọng lượng ước chừng hai trăm cân, một người trung niên gầy teo, thoạt nhìn my nhãn không dậy nổi, nhưng trong số những người này lại là kẻ có võ công tốt nhất, hắn đã luyện qua một loại công phu ngoại gia cương mãnh. Sau đó nhìn qua bên cạnh thấy có một khối đồ bằng vải bao bố, hiển nhiên là một đống thuốc thuốc mê chứa bên trong, Hoàng Dung lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Nàng vừa thoáng nghĩ, vô tình có một chủ ý mới.

Hoàng Dung hướng tới bọn họ nói: “Hừ, các ngươi ban đêm đi rình mò bắt con gái nhà lành để làm gì chứ, lại dám to gan tìm đến ta sao!”

Mấy người kia cuống quít kêu to: “Nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, người để chúng ta đi nha.”

Hoàng Dung con ngươi đảo qua một lượt, nói: “Các ngươi rốt cuộc đã bắt bao nhiêu người, nói mau!”

Người trung niên nói: “Không dám gạt nữ hiệp, tiểu nhân cũng vừa mới làm việc đó, chỉ bắt hai người, vẫn còn chưa kịp bán.”.longhomon

Loại nói dối này, há có thể lừa gạt qua mặt Hoàng Dung, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Các ngươi đưa ta đến xem, ta cần nhìn thấy tận mắt mới tin được.” mấy người kia cuống quít dẫn Hoàng Dung đi tới trong một cái đại viện, Hoàng Dung đi vào vừa nhìn, bên trong xác nhận là có hai người phụ nữ tuổi còn trẻ bị trói buộc lại, nàng quay ra phía bọn họ nói: “Mau thả các nàng!”

Năm người lập tức thả hai người phụ nữ trẻ tuổi kia, hai người phụ nữ kia sợ hãi, vừa được cởi trói không cần phải ra lệnh đã cuống cuồng chạy thoát. Năm người tự biết trốn không thoát, liền thành thật đến trước mặt Hoàng Dung, người trung niên nói: “Nữ hiệp, chúng ta đã chiếu ý làm theo, có thể bỏ qua cho chúng ta lần này không?”

Hoàng Dung mỉm cười, nói: “Không thể dễ dàng như vậy, ta làm sao biết được các ngươi có thành ý hay không? Bây giờ, các ngươi chịu nghe ta phân phó công việc, một câu cũng không cho phép vi phản!”

Năm người nhìn nhau một chút, gật đầu.

Hoàng Dung cười nói: “Vậy, bây giờ các ngươi chuẩn bị cho ta một bàn rượu và thức ăn ngon.”

“A!?” Năm người nghe thấy mệnh lệnh như vậy sửng sốt trong thời gian nửa chung trà, lập tức người trung niên nháy mắt ra lệnh, hai người theo lệnh đi ra ngoài.

Không được một hồi, bọn họ mang theo mười món thức ăn quay trở về, người trung niên kia cười với Hoàng Dung nói: “Nữ hiệp, chậm rãi hưởng dụng nghen.”

Hoàng Dung nói: “Không khách khí, các ngươi cũng lại đây cùng ta ăn đi.”

Mấy người kia chủ ý chờ đợi một chút, rồi lại nhanh chóng đáp ứng. Hoàng Dung chẳng biết thái độ của bọn họ nhưng đoán chắc thức ăn tất đã được bỏ độc dược, ngay tức khắc nàng có ý nghĩ khác.

Trong khi ăn, Hoàng Dung thấy mấy người kia đồ ăn cái gì cũng ăn, nhưng mỗi người chỉ ăn vài miếng, trong đó chỉ có một món mà tên mập mạp ăn, những người khác không hề hề đụng tới. Hoàng Dung liền gắp lấy nhai thật kỹ, vừa nuốt xuống trong óc lập tức thấy mơ hồ mờ ảo, từ từ gục ở trên bàn.

Trước khi bất tỉnh, trong lòng nàng đột nhiên lại hiện lên một loại khát vọng khó tả…

Tên mập mạp kia lập tức cũng té xỉu ở trên bàn, bốn người kia thấy Hoàng Dung hôn mê, ha ha cười to, một đôi bàn tay hướng tới thân thể Hoàng Dung tiến đến…

[Hết hồi 1]
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.