Dựa theo phong tục nước z, tối hôn lễ là đêm tân hôn, có điều không nháo động phòng như cổ đại, tuy rằng Thẩm Ngữ đã sinh một bảo bảo, nhưng bà Diệp ước gì Thẩm Ngữ sinh nhiều thêm mấy đứa, ở bốn góc giường tân hôn đều để táo đỏ, đậu phộng, long nhãn và hạt sen, ngụ ý sớm sinh quý tử.
Song, hy vọng tha thiết của bà Diệp lại bị thằng cháu ngoan cản trở.
Trêи giường tân hôn, bé Diệp ngồi ngay ngắn trong đó, vừa kết thúc lễ cưới đã trở về mắt to trừng mắt nhỏ với baba mama.
Cái túi nhỏ bò đến mép giường, vươn đôi tay hướng về Thẩm Ngữ, ủy khuất nói, “Mama ôm một cái.”
Cô đã mệt mỏi cả ngày, có thể thấy được trong mắt cô toàn vẻ ủ rũ, nhìn thấy con trai thì cố gắng quật dậy tinh thần bế bé lên an ủi. Vẻ mặt Diệp Lệ Thành không vui, tay xuyên qua dưới nách bé ôm trở về, một tay nâng lên, để bé ngồi trêи cánh tay mình.
Không ngờ bạn nhỏ Diệp Tĩnh Hi cũng không cảm kϊƈɦ, nhíu nhíu cái mũi ấm ức nói, “Baba thối, con muốn mama ôm.”
Thẩm Ngữ lại gần anh, nhấp miệng cười đón lại con trai, “Thúc… Lệ Thành, trêи người của anh toàn là mùi rượu.”
Có thể nói từ sau khi có con, sợ nhận thức của bé lệch lạc, bọn họ quy định ở trước mặt con trai thì Thẩm Ngữ gọi tên anh, nhưng đã kêu thúc thúc nhiều năm như vậy, trong lúc nhất thời cô cũng khó có thể sửa miệng.
Diệp Lệ Thành dường như cố ý chơi xấu, hôn bảo bảo một cái bẹp, “Bảo bảo, chẳng phải chúng ta đã hứa đêm nay ngủ với bà nội sao? Con tự chạy đi tìm bà nội đi?”
Cái túi nhỏ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như bé từng đồng ý việc này, nhưng lại không nỡ rời xa mama, khuôn mặt nhỏ rối rắm nhăn nhó thành một cục.
Đúng lúc đó, bà Diệp không thấy cháu trai thì lại đây tìm.
“Sao bảo bảo lại chạy tới đây, làm bà nội lo lắng đi tìm.” Bà Diệp nhận lấy cái túi nhỏ dụ dỗ, trước tiên để baba bé ôm về phòng, còn bà ở lại nói mấy câu với Thẩm Ngữ.
Thẩm Ngữ đỡ bà ngồi vào mép giường, tay chân khép nép đứng bên cạnh.
Mặc dù bây giờ đã gả cho con trai của bà, nhưng gốc gác vẫn là tiểu tam trèo lên, tuổi lại quá nhỏ không đủ trầm ổn, từ thái độ không nóng không lạnh của bà Diệp là có thể nhìn ra cô cũng không được hai ông bà Diệp yêu thích lắm.
“Nếu đã gả vào rồi mẹ cũng không muốn nói thêm gì nữa.” Bà Diệp nhàn nhạt nói, “Sau này hãy sống thật tốt cùng Lệ Thành, nhân lúc Tĩnh Hi còn nhỏ thì sinh thêm mấy đứa nữa, anh em hơn nhau ít tuổi thì tình cảm mới tốt được.”
Hóa ra là đến đây giục sinh.
Thẩm Ngữ hiểu rõ, thuận theo đồng ý với bà.
Bà Diệp rất vừa lòng vỗ tay cô, tính tình Thẩm Ngữ nhẹ nhàng, lại hiếu thảo hơn Cố Uyển Như làm bà càng thích, bà lấy thân phận là người từng trải chỉ điểm cô vài câu về đạo vợ chồng rồi mới chậm rãi rời đi.
Sau khi chờ bà Diệp về thì Diệp Lệ Thành đem cái bánh bao đang ngủ giao cho bà trông, nhanh chân trở lại tân phòng.
Người ta nói đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng, Diệp Lệ Thành không muốn lãng phí một giây nào, vừa vào nhà liền đè cô ở trêи giường hôn môi.
Giữa giường vì trọng lực mà lõm xuống một chút, tạo thành một dốc nghiêng, đậu phộng táo đỏ bày biện trêи giường cũng theo dốc nghiêng lăn xuống, tụ ở xung quanh cô gái.
“Mẹ nói cái gì với em?”
Thẩm Ngữ bắt lấy một hạt đậu phộng long nhãn lăn tứ tung, “Cái này.”
Người đàn ông cười mổ cô một cái chóc, “Đừng nghe bà ấy, chúng ta có Tĩnh Hi là đủ rồi.”
“Nếu sinh nữa em sẽ thành bà lão mất.”
Cô kiều mị liếc mắt nhìn anh một cái, trêи gương mặt nào có dấu vết năm tháng, “Sao xứng với ông lão tuấn mỹ này đây.”
“Thúc thúc rất thích nghe những lời em nói thế này.”
Đàn ông nào không thích nghe lời hay, được người trong lòng khen thì ngọt như mía lùi, ngậm lấy cái lưỡi cô cuốn nuốt vào trong miệng, “Miệng ngọt như vậy, có muốn thúc thúc thưởng cho em uống sữa bò không?”
Cô tức giận khẽ cắn môi dưới của anh, nói là khen thưởng cô, thực tế người được lợi là ai trong lòng anh rõ ràng nhất.
Thẩm Ngữ cũng chỉ thầm nói ở trong lòng thôi, cô cũng biết hôm nay anh cao hứng, không muốn làm anh mất hứng thú, để anh nằm ngửa dựa vào đầu giường, còn cô thì ngồi ở trêи người anh ướt át hôn xuống giữa háng.
Thẩm Ngữ thuần thục cởi bỏ dây lưng, giúp anh cởi ra quần tây, chỗ kia đã phồng lên cao, làm qυầи ɭót màu đỏ nhô lên một cục lớn.
Cô bất giác có chút cảm động, Diệp Lệ Thành vì để tiếp thêm không khí vui mừng này, bình thường tủ quần áo của anh chỉ có mấy màu đen trắng xanh xám đơn giản, thế nhưng hôm nay lại mặc qυầи ɭót đỏ.
Thẩm Ngữ xuống giường, vừa đi vừa cởi ra lễ phục tiếp rượu màu trắng, đi đến trước tủ quần áo lấy ra một bộ sườn xám màu đỏ thêu long phượng, cô ướm thử vào người mình, thân thể trần trụi mặc vào sườn xám và mang theo tất chân màu đen.
Sườn xám là kiểu truyền thống, nhìn như bình thường nhưng thực tế lại dấu diếm huyền cơ. Hai tà xẻ đến phần hông, lúc Thẩm Ngữ đi trở về giường mơ hồ có thể thấy cái ʍôиɠ căng tròn thông qua tà áo, đôi mắt Diệp Lệ Thành nhìn chằm chằm.
Đêm tân hôn, cô mặc sườn xám anh thích nhất, giống như yêu tinh dân quốc chuyên ăn đàn ông, eo nhỏ cong cong bò lên trêи người anh, ɭϊếʍ láp gậy thịt cách qυầи ɭót.
“Tiểu yêu tinh, học được ở đâu hả?” Anh gấp không chờ được thả ra côn thịt, bóp chặt cằm cô nhét vào trong miệng ma sát.
Thẩm Ngữ trấn an anh hút mấy cái, nhổ ra trả lời, “Em nhớ thúc thúc rất thích sườn xám.”
“Lần đầu tiên ở cùng em, em cũng là mặc sườn xám màu đỏ.” Anh lâm vào hồi ức, “Lần thứ hai mặc màu xanh, còn có một đêm là màu hồng nhạt.”
“Thúc thúc thích bộ nào nhất?”
“Hồng nhạt.” Diệp Lệ Thành cười xoa bóp ngực cô, “Cùng màu với đầu иɦũ ɦσα của em.”
Thẩm Ngữ rốt cuộc không đánh lại người đàn ông da mặt dày này, nghẹn nửa ngày giận dỗi nói, “Lưu manh!”
“Chậc chậc, lá gan lớn rồi, anh nhớ người nào đó thích anh trước đấy.” Diệp Lệ Thành chọc cô, “Tiểu Ngữ, lúc đó em mới bao lớn, sao lại thích anh?”
“Thích chính là thích, em cũng không nói rõ được…” Cô nói dối lướt qua, dứt lời tiếp tục ngậm lấy quy đầu vuốt ve.
“Hơn nữa trong mắt em thúc thúc là tốt nhất, cao lớn soái khí, học thức uyên bác, có thể ở bên thúc thúc là may mắn của em.”
Cô biết đoạn thời gian này bởi vì vấn đề tuổi tác mà anh có chút lo âu, cô cần cho anh sự tin tưởng.
Cô tách ra hai chân, dùng nơi riêng tư ướt đẫm nói cho anh biết cô có khát vọng với anh, “Thúc thúc, nơi này muốn anh.”
Diệp Lệ Thành cảm giác mình sắp điên mất rồi, chỗ kia của cô hoàn toàn không nhìn ra đã sinh con, màu sắc chỉ hơi tối hơn chút so với trước kia, bây giờ là màu đỏ ửng xinh đẹp, ɖâʍ dịch tràn lan, còn chưa tiến vào cũng đã chảy đến bắp đùi và ʍôиɠ.
Nơi riêng tư của Thẩm Ngữ vốn sinh ra để làʍ ȶìиɦ, sinh con rồi cũng sẽ nhanh chóng khôi phục đến trạng thái tính giao thích hợp, chặt chẽ đến lạ kỳ.
“Bé ngoan, ngồi lên trêи đi.”
Cô vén lên vạt áo sườn xám, cắn ở trong miệng, âʍ ɦộ trơn bóng không còn gì ngăn cản, Diệp Lệ Thành có thể nhìn thấy quá trình bộ phận sinh ɖu͙ƈ nam nữ kết hợp với nhau.
Anh ngừng thở, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm chỗ ƈôи ȶɦịt tương giao, cô nửa ngồi xổm, thân thể hơi ngã ra sau để anh xem kỹ, một bàn tay chống trêи giường, một cái tay khác đỡ lấy quy đầu phá vỡ cửa động của mình, “Thúc thúc, em yêu anh.”
Theo ʍôиɠ hạ xuống, ɦσα ɦuyệt cắn nuốt ƈôи ȶɦịt từng chút đi vào, cô thở gấp thành tiếng, chưa ngồi được một nửa đã dừng lại.
“Hô, hô, quá lớn, thúc thúc, không vào được…”
“Đã bị ƈôи ȶɦịt thao rồi, còn gọi là thúc thúc?” Anh cố định eo cô, dùng sức đẩy lên trêи, toàn gậy thịt vào động.
“Lão công, lão công nhẹ chút, phía dưới bị cắm hỏng rồi… Ư!”
Anh đột nhiên dùng sức, đâm “Ba” một tiếng, gậy thịt ở trong cơ thể cô quấy loạn nghiêng trời lệch đất.
……..
Lời tác giả: Quá mệt mỏi, cuối cùng cũng xong.
🍑 Em cũng quá mợt mỏi, cuối cùng cũng end. Vỗ tay cái nào! ╰(*´︶'*)╯