Thẩm Ngữ – Chương 70: Chương cuối – Botruyen

Thẩm Ngữ - Chương 70: Chương cuối

Ông Diệp đột nhiên gọi quản gia tới, “Cậu đi ôm đứa bé về đây.”

Quản gia tuân lệnh chạy đến chỗ Cố Uyển Như, không ngờ lại mang về một tin tức xấu.

“Phu nhân mới vừa đi, dì Lâm nói là về quê giải sầu.”

Bà Diệp khẩn trương nói: “Vậy đứa bé đâu?”

“Đứa bé cũng ôm đi rồi.”

Bà Diệp giống như sét đánh giữa trời quang, ông Diệp nhanh chóng để quản gia đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi.

Hành động này của Cố Uyển Như cũng một mặt chứng minh thân phận của đứa bé quả thật khả nghi.

Ông Diệp nháy mắt già nua vài tuổi, ghế hoa lê to rộng khiến ông lão càng thêm nhỏ gầy, Diệp Lệ Thành không đành lòng, nói ra con của Thẩm Ngữ trước: “Ba, con còn có một đứa con.”

“Sinh hai tháng trước, là con trai.”

Gân xanh trêи ngón tay già nua của ông Diệp run nhè nhẹ, “Con nói thật à? Sao con lại…”

Ông rất hiểu tính tình của đứa con trai út này, mười mấy năm qua chỉ có một cuộc tình, làm sao lại đột nhiên có thêm một đứa con riêng?

“Con và Uyển Như đã sớm không còn tình cảm, vì Lâm Lâm phải thi đại học mà vẫn luôn níu kéo không ly hôn.”

“Vậy, đứa bé kia…”

“Nó rất khỏe mạnh.” Diệp Lệ Thành nhắc tới con mình giọng bất giác mềm lại, “Ngày mai con mang đến cho người và mẹ nhìn xem.”

Môi ông Diệp giật giật, cuối cùng vẫn không nói, chỉ khe khẽ thở dài.

Trong ba đứa con ông lo lắng nhất chính là Diệp Lệ Thành, chính ông lúc còn trẻ ngoại tình, tuy rằng con trai chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, nhưng ông vẫn luôn rõ ràng nó đối với việc ông ngoại tình vô cùng thống hận.

Hiện giờ, nó lại chủ động nói đem con mang cho ông xem…

Ông Diệp xua xua tay để con trai đi ra ngoài, chuyện của người trẻ tuổi, để con bọn họ tự lăn lộn đi.

Cửa thư phòng ông Diệp rốt cuộc cũng mở ra, Diệp Lâm Lâm ngăn lại cha đang đi ra ngoài: “Ba, vì sao ba muốn ly hôn với mẹ?”

Diệp Lệ Thành không biết giải thích như thế nào với con gái, là bởi vì không yêu? Hay bởi vì cả hai chúng ta đều ngoại tình?

“Lâm Lâm, tuy rằng ba mẹ ly hôn, nhưng ba mẹ vĩnh viễn yêu con, vĩnh viễn là nơi tránh phong ba của con.”

“Ba không yêu mẹ sao? Mẹ mới vừa sinh em trai…”

“Tình huống của ba và mẹ con rất phức tạp, con chỉ cần biết rằng ba mẹ đều yêu con…”

“Con mặc kệ! Con không cho hai người ly hôn… Ô ô… Không được ly hôn!” Diệp Lâm Lâm ôm lấy cha gào khóc lớn.

Từ nhỏ đến lớn Diệp Lâm Lâm đều sinh hoạt trong bầu không khí yêu thương của gia đình, căn bản không cách nào chấp nhận được gia đình hòa thuận đột nhiên tan vỡ.

“Chẳng phải ba và mẹ rất yêu nhau sao? Vì sao lại muốn ly hôn? Ô ô… Không được ly hôn, hai người dám ly hôn con liền tự sát!”

Diệp Lệ Thành thấy con gái khóc thành như vậy lòng rối như tơ vò, vỗ sau lưng cô nhẹ giọng trấn an, chờ cô khóc đủ mới mở miệng: “Lâm Lâm, có rất nhiều chuyện rất khó để duy trì không đổi, đặc biệt là tình cảm, con phải học cách tiếp thu, đối mặt và chấp nhận nó.”

“Con gái của ba rất ưu tú, sở dĩ ba chọn nói quyết định của mình cho con là bởi vì con đã trưởng thành, con có quyền được biết quyết định của ba, nhưng đồng dạng như thế, ba cũng có quyền thực hiện quyết định của mình.”

Diệp Lâm Lâm khóc càng thêm lợi hại, đẩy cha ra quát: “Con không chấp nhận! Các người không được phép ly hôn!”

Diệp Lâm Lâm khóc lóc chạy về biệt thự, đó đã từng là căn nhà ấm áp. Trong nhà bài trí như thường, chỉ là không bao giờ ấm áp như trước nữa.

Dì Lâm nhận được điện thoại của Diệp Lệ Thành chạy về biệt thự chiếu cố cho Diệp Lâm Lâm.

Diệp Lâm Lâm vừa nghe là Diệp Lệ Thành bảo bà lại đây, trăm phương nghìn kế muốn moi từ miệng bà ra nguyên nhân ly hôn của cha mẹ.

Dì Lâm rốt cuộc là người từng trải qua chuyện lớn, miệng giữ rất kín, một chữ cũng không lộ ra.

Vẫn là do Diệp Lâm Lâm ngẫu nhiên đến nhà ông nội bà nội ăn cơm, không cẩn thận nghe được người hầu lén trò chuyện mới biết được, đứa bé mẹ sinh ra không phải là của ba, ba cũng sinh con với người phụ nữ khác. Khi ba nói muốn ly hôn ngày hôm sau liền mang con trai đến cho ông bà nội xem.

Diệp Lâm Lâm không chịu tin tưởng, nhất định là mẹ bị hiểu lầm, mẹ yêu ba như vậy, sao có thể ngoại tình?

Đến nỗi ba… Diệp Lâm Lâm cắn cắn môi dưới, cô muốn nhìn xem người phụ nữ phá hư gia đình cô rốt cuộc là ai!

Diệp Lâm Lâm đợi ở công ty Diệp Lệ Thành vài ngày, rốt cuộc chờ đến khi anh đi làm, trưa hôm đó theo đuôi xe anh tìm được nơi bọn họ ở.

Diệp Lâm Lâm ghi nhớ tên tiểu khu, lại chờ sau khi Diệp Lệ Thành đi làm thì đến nơi này.

“Mời cô đưa thẻ ra vào.” Bảo vệ ngăn lại cô.

“Tôi là Hân Hân của cửa hàng bán hoa, Diệp Lệ Thành tiên sinh có đặt một bó hoa.”

“Tòa nhà nào?” Bảo vệ liếc mắt một cái nhìn đóa hoa hồng trắng sáng.

“Diệp tiên sinh đặt vội vàng, không có để lại địa chỉ tòa nhà nào.”

“Chúng tôi cần số điện thoại của ông ấy xác nhận.”

“Hình như ông ấy rất bận, cũng không để lại, nhưng mà ông ấy nói là mua cho vợ, còn có một chậu cúc nhỏ cho con ông ấy.” Diệp Lâm Lâm để lộ ra chậu cúc nhỏ trong ngực mình.

Bảo vệ biết gia đình Diệp Lệ Thành mới vừa sinh một đứa con trai, cô bé trước mặt nhìn cũng thuần lương, không nghi ngờ gì gọi điện thoại.

“Xin hỏi là Diệp phu nhân sao, Diệp tiên sinh có đặt cho cô một bó hoa à?”

“…”

“…Chắc thế.” Thẩm Ngữ trầm mặc một giây mới đáp, quả thật Diệp Lệ Thành thường xuyên đặt cho cô các loại đồ bổ và đồ ngọt, nhưng mà hoa thì thật ra rất ít khi đưa.

Sau khi bảo vệ xác nhận thì thả người, hắn thấy Diệp Lâm Lâm là một nữ sinh nhỏ nhỏ gầy gầy, ôm hoa còn phải chạy xe điện rất vất vả, cố ý dùng xe tuần tra đưa cô đi vào.

Đó là một tòa biệt thự hai tầng nhỏ, hoa cỏ trong hoa viên được xử lý rất khá, đối lập với biệt thự nhà mình đã thật lâu không có ai chiếu cố đến hoa cỏ, mũi Diệp Lâm Lâm chua chua.

Ba và người phụ nữ khác có một gia đình nhỏ…

Diệp Lâm Lâm đi vào, thấp thỏm ấn chuông cửa, người mở cửa chính là một dì trẻ tuổi tầm ba mươi.

Là cô ta sao? Nhưng cảm giác không giống lắm…

“Diệp phu nhân có ở đây không?” Diệp Lâm Lâm hỏi, “Diệp tiên sinh bảo tôi nói một câu với Diệp phu nhân.”

“Có, cô chờ một lát.” Người kia đưa cô tới phòng tiếp khách, lên lầu thông báo cho Diệp phu nhân.

Diệp Lâm Lâm không bình tĩnh như biểu hiện ngoài mặt như vậy, trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, nếu là một người phụ nữ lợi hại, cô nên làm cái gì bây giờ?

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, “Diệp phu nhân” xuất hiện ở trước mặt cô.

“Tiểu, Tiểu Ngữ? Sao lại… Là cậu?” Đầu Diệp Lâm Lâm trống rỗng, cô không sao tưởng tượng được, sẽ lấy phương thức này mà nhìn thấy Thẩm Ngữ.

“Phanh” một tiếng, cái ly trong tay Thẩm Ngữ rớt trêи mặt đất, bột thủy tinh vẩy ra khắp nơi.

Cô quay đầu muốn rời đi, Diệp Lâm Lâm lại bước một bước về phía trước bắt lấy cổ tay cô, chất vấn nói: “Là cô và ba tôi ở bên nhau? Là cô sinh con cho ông ấy!?”

“Lâm Lâm, cậu buông ra trước đã…” Thẩm Ngữ bị móng tay của Diệp Lâm Lâm làm cho cổ tay sinh đau, tuổi cô còn nhỏ, hậu sản còn chưa tới ba tháng, thân thể thai phụ so với tuổi còn yếu hơn.

Dì nguyệt tẩu nghe được tranh chấp, run run gọi điện thoại cho Diệp Lệ Thành mới đi qua tách hai người ra.

Nguyệt tẩu bắt lấy tay Diệp Lâm Lâm: “Cô buông ra trước, phu nhân mới vừa sinh xong, không chịu nổi giày vò.”

Diệp Lâm Lâm hận Thẩm Ngữ cực kỳ, móng tay hung hăng véo vào thịt cô, ánh mắt oán hận: “Tôi xem cô là bạn bè, mang cô về nhà nghỉ hè, cô lại cùng ba tôi ở bên nhau.”

“Cô biết không, ba mẹ tôi muốn ly hôn, đều là bởi vì cô! Cô huỷ hoại gia đình của tôi!” Vẻ mặt Diệp Lâm Lâm dữ tợn, người phẫn nộ tới cực điểm thông thường sẽ phát ra sức lực vượt xa người thường, cô hung hăng đẩy Thẩm Ngữ ngã trêи mặt đất, ngồi ở trêи người Thẩm Ngữ lôi kéo tóc.

“Tôi còn xem cô trở thành bạn tốt nhất, ha ha, tôi thật khờ…”

“Thật xin lỗi, Lâm Lâm, thật xin lỗi…” Thẩm Ngữ không có đánh trả, tận lực co người lại để giảm bớt đau đớn.

“Không cần gọi tên của tôi! Cô không xứng!” Diệp Lâm Lâm giống như nổi điên, liên tục tát cô, nguyệt tẩu kéo cũng kéo không được, che ở trêи người Thẩm Ngữ giúp cô chắn bạt tay.

“Dì Dương dì tránh trước đi, đây là chuyện của tôi, tôi tự mình giải quyết.”

“Nếu tiên sinh trở về nhìn thấy…”

“Tự tôi giải thích với anh ấy.”

Nguyệt tẩu do dự rời đi, Thẩm Ngữ nhắm mắt lại yên lặng thừa nhận bị Diệp Lâm Lâm xé đánh.

Chờ khi Diệp Lệ Thành chạy về nhà, Diệp Lâm Lâm đã đánh mệt ngồi ở trêи sàn nhà cúi đầu, không biết là suy nghĩ cái gì. Mà Thẩm Ngữ ngã vào một bên, làn da lõa lồ không có một chỗ nào là hoàn hảo, nơi nơi đều là ô tím vết bầm và vệt tay sưng đỏ.

Lòng Diệp Lệ Thành phảng phất như bị xé thành mảnh nhỏ, bế Thẩm Ngữ lên: “Tiểu Ngữ, thúc thúc đã trở lại, không sợ…”

Cánh tay đụng tới vết bầm trêи người cô, thân thể cô run rẩy một chút.

Hốc mắt Diệp Lệ Thành cay cay, ôm cô vào tay không nhịn được run lên.

Cô gái của anh có tội lớn thế nào…

Thẩm Ngữ nhìn anh kéo kéo khóe miệng, vốn là muốn cười một chút, lại đụng đến miệng vết thương, ngược lại đau đến mức thở dốc vì kinh ngạc.

“Không sợ, thúc thúc mang em đi bệnh viện, rất nhanh sẽ không đau nữa.”

Anh bế cô lên đi ra cửa, phảng phất như không nhìn thấy con gái ở bên cạnh.

“Ba,” Diệp Lâm Lâm cúi đầu, “Vì sao lại là cô ta?”

Bước chân anh dừng lại, thanh âm lộ ra vẻ xa cách: “Hỏi mẹ con.”

Dứt lời, tiếp tục bước đi.

Diệp Lâm Lâm thất hồn lạc phách rời khỏi biệt thự, lời cha nói vẫn luôn vờn quanh trong đầu cô.

“Hỏi mẹ con”.

Thẩm Ngữ và mẹ, có quan hệ gì?

Diệp Lâm Lâm về đến nhà, lập tức chạy lên phòng ngủ cha mẹ, lục tung muốn tìm được đáp án.

Cô cũng không biết muốn tìm cái gì, cô chỉ ôm một tia kỳ vọng, nếu không tìm thấy, có phải sẽ đại biểu Thẩm Ngữ và mẹ không có bất kỳ quan hệ gì?

Mẹ trong cảm nhận của cô là hoàn mỹ, là vĩ đại, cô không muốn tiếp thu mẹ có bất kỳ vết nhơ gì.

Nhưng hiện thực đã hung hăng cho cô một cái tát.

Sâu trong tủ quần áo, ẩn giấu một phần hợp đồng.

Diệp Lâm Lâm rốt cuộc cũng biết nguyên nhân mẹ để Thẩm Ngữ làm phiên dịch cho ba, rốt cuộc cũng biết vì sao Thẩm Ngữ lại theo ba đến nước Y công tác, rốt cuộc cũng biết vì sao mùa hè năm đó, cô đột nhiên bị đưa đến nước M học ngoại ngữ.

Diệp Lâm Lâm cất kỹ hợp đồng, mấy ngày liên tục bị đả kϊƈɦ làm cô đối với việc khóc đã chết lặng, hiện tại cô chỉ muốn biết đứa bé mẹ mang thai có phải là con của ba hay không.

Trong nháy mắt ngắn ngủi kia, cô gái nhỏ đột nhiên trưởng thành.

Diệp Lâm Lâm biết mẹ ở đâu, vác cặp sách lên đường đi tìm quê của mẹ.

Cố Uyển Như có bảo bảo, không giống như trước kia đem tất cả lực chú ý đều đặt ở trêи người Diệp Lâm Lâm, bà dùng nhiều tinh lực hơn để chăm sóc con mình.

Trong lòng Diệp Lâm Lâm chua xót, cô cảm thấy mình tựa như một người ngoài.

Diệp Lâm Lâm thậm chí không qua đêm ở chỗ Cố Uyển Như, cầm tóc của em trai lặng lẽ rời đi.

Ba có Thẩm Ngữ, mẹ có em trai, cô không biết còn có thể đi vào đó nữa không. Diệp Lâm Lâm đi du lịch chẳng có mục đích, mãi đến buổi chiều mới phát hiện điện thoại có mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của bà nội gọi.

Cái mũi Diệp Lâm Lâm chua xót, cô còn có ông nội bà nội.

“Bà nội.” Diệp Lâm Lâm lẻ loi đứng bất động ở ngoài nhà ga, “Con đi tìm mẹ, bây giờ đang chuẩn bị trở về.”

“Bà đừng lo lắng, con không có việc gì, ừm, sẽ đến nhà nhanh thôi…””

Diệp Lâm Lâm cố nén tiếng khóc, ngắt điện thoại ngồi xổm trêи mặt đất khóc lớn.

Màn đêm đuổi đi tia sáng cuối cùng, Diệp Lâm Lâm lau khô nước mắt, mua chuyến xe gần nhất.

9 giờ đêm, Diệp Lâm Lâm về nhà, cô đem tóc của em trai giao cho ông nội.

“Đây là tóc của em trai.” Nói xong, chợt muốn khóc, giọng cô mang theo chút nghẹn ngào, “Ông nội, mẹ dù làm không đúng, đó cũng là mẹ con, ông đừng trách mẹ…”

“Lâm Lâm ngoan đừng khóc, lòng bà nội đau hết cả rồi…” Bà Diệp đau lòng mà lau đi nước mắt cho Diệp Lâm Lâm.

Đối mặt với sự quan tâm của người lớn, cô gái nhỏ rốt cuộc không nhịn được nữa, hết thảy ủy khuất hóa thành nước mắt, khóc nức nở trong lòng ngực của bà.

Ông Diệp khẽ thở dài, tạo nghiệt mà, oan ức cho con bé…

***

Ông Diệp đưa tóc sang nước M cho một người tương đối có quyền để xét nghiệm ADN, một tuần sau, kết quả đã có, người bên đó đã gửi bưu kiện sang đây trước, giấy chứa văn bản tài liệu vẫn còn đang trêи đường vận chuyển.

Trêи giấy báo viết rõ ràng: Không có cùng quan hệ huyết thống.

Giây phút chân chính nhìn thấy kết quả , Diệp Lâm Lâm ngược lại rất bình tĩnh, không hề khóc nháo phản đối cha mẹ ly hôn, an an tĩnh tĩnh cùng ông Diệp bà Diệp đi xong kỳ nghỉ, lúc khai giảng cũng không nói với ai, tự thân một mình trước khi vào đại học đã báo danh một đại học tại nước M.

Có ai chưa từng phải đi một mình để hoàn thành con đường nhân sinh đâu? Chẳng qua có vài người sẽ may mắn gặp được bạn đồng hành ở trêи đường.

Không có cha mẹ hộ tống, con đường kế tiếp, Diệp Lâm Lâm muốn tự mình vượt qua mọi chông gai.

Mỗi giai đoạn của nhân sinh là một ngã tư đường, mỗi người sẽ lựa chọn những con đường khác nhau, ở tuổi đó, Diệp Lâm Lâm nỗ lực học tập ở nước ngoài cố gắng đi về phía trước, mà Thẩm Ngữ đã lựa chọn phủ lên áo cưới vì người đàn ông cô yêu.

Một năm sau khi ly hôn hòa bình với Cố Uyển Như, Diệp Lệ Thành khăng khăng phải cho Thẩm Ngữ một hôn lễ, không phô trương, chỉ mời mười mấy người thân và bạn bè đến.

Hôn lễ được tổ chức ở một lâu đài cổ không biết tên của thị trấn nhỏ Châu Âu, đôi mắt Diệp Lệ Thành tràn ngập tình yêu: “Anh muốn cùng em xem cảnh mặt trời lặn lúc chiều tà, em có nguyện ý cho anh cơ hội này không?”

“Tôi còn có thể ở lại thế giới này bao lâu?” Thẩm Ngữ thầm hỏi hệ thống.

“Cho đến một ngày cô muốn rời đi.”

“Cảm ơn.” Trong lòng Thẩm Ngữ thầm nói.

Mọi người thấy Thẩm Ngữ không hề phản ứng, dây thần kinh cũng căng thẳng theo, vốn là người đàn ông mang theo ý cười mắt cũng nhiễm một tia khẩn trương: “Gả cho anh được không?”

Thẩm Ngữ đột nhiên đem bó hoa ném giữa phòng, nhìn người đàn ông với vẻ mặt khẩn trương cười nói: “Anh đuổi kịp em, em sẽ gả cho anh.”

Dứt lời, cô cầm lấy làn váy xuyên qua thảm đỏ rải đầy cánh hoa, Diệp Lệ Thành ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn bóng dáng cô.

Diệp Dập Thành phản ứng nhanh nhất, lúc này cô đã chạy ra cửa lâu đài cổ, anh mạnh mẽ vỗ sau lưng thằng em một cái: “Đuổi theo mau, vợ chú chạy kìa!”

Khách mời cười vang, lúc này anh mới phản ứng lại, trêи khuôn mặt đỏ lên đuổi theo cô, thầm nghĩ đêm nay nhất định phải hung hăng thu thập người phụ nữ này dám trêu đùa anh.

Dựa vào ưu thế chân dài, anh hạ gục cô ở trước cửa hoa viên, ôm lấy eo cô, hung tợn cắn môi dưới hồng nhuận: “Có nguyện ý hay không?”

Cô cười ôm cổ anh, chủ động hôn lại: “Nguyện ý.”

Khách khứa đuổi theo tới hoan hô, vỗ tay cho bọn họ, chỉ có cái túi nhỏ nhà họ Diệp hai tuổi ghét bỏ xoay đầu, baba mama mỗi ngày đều hôn tới hôn lui, mặc kệ cả bảo bảo!

Diệp cái túi nhỏ rất giận, đáng tiếc, cả ông nội bà nội thương bé nhất cũng đang xem bọn họ hôn hôn, cái túi nhỏ căm giận gặm một miệng đầy bánh quy, thôi, ai bảo bé cũng yêu bọn họ.

(Hoàn chính văn.)

(Lời tác giả: Lần nữa cảm ơn đại gia đình và bạn bè đã cùng cổ vũ ٩(๑´3`๑)۶

Dây dưa dây cà 《 Thẩm Ngữ 》 hoàn chính văn tại đây!

Lúc viết kết cục tôi sửa lại rất nhiều lần, cuối cùng vẫn xóa đoạn ngược Cố Uyển Như lên xuống, bởi vì tôi cảm thấy trong chuyện ngoại tình này, mặc kệ là Thẩm Ngữ, Diệp Lệ Thành hay là Cố Uyển Như, cả ba đều sai, cho nên không nhất thiết phải dựa vào việc ngược người nào đó mới chứng minh được người đó là kẻ ác. Đương nhiên, tôi biết nếu ngược Cố Uyển Như sẽ sung sướиɠ một chút!

Coi như là cho tôi làm chút chuyện tùy hứng nho nhỏ này đi.

Hơn nữa, thực chất đây là một thiên thịt văn, cho nên, mùi thịt quan trọng hơn, ngược hay không ngược linh tinh cũng không quá quan trọng… nhỉ? Ôm đầu đi!

Ha ha, nếu kết cục này không thể làm bạn vừa lòng, tại đây tôi xin lỗi bạn một tiếng, mong rằng kết cục tiếp theo có thể làm bạn vừa lòng! ( ha ha, không sai, tôi đang câu dẫn bạn xem truyện tiếp theo đó! ) )

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.