“Ly hôn hay không không phải do cô nói là được, vậy thì chờ sinh con ra xét nghiệm một chút sẽ biết kết quả.” Diệp Lệ Thành không muốn nói lời vô nghĩa với bà, nói xong một câu này thì đứng dậy rời đi.
Chẳng qua xét theo tình hình này, cuộc hôn này xem ra là không ly được, chỉ có thể tạm thời ủy khuất Thẩm Ngữ.
Đối với đứa con trong bụng Cố Uyển Như anh luôn giữ thái độ hoài nghi, trước kia đã nỗ lực lâu như vậy, ống nghiệm cũng đã thử rất nhiều lần mới thành công, sao có thể một lần liền trúng?
Bây giờ Thẩm Ngữ đã hơn bảy tháng, Diệp Lệ Thành không thể khiến cô áp lực, làm bộ như không có việc gì, nhưng cũng không nhắc lại chuyện kết hôn.
Chờ Thẩm Ngữ sinh xong sẽ mang đứa bé về cho cha mẹ xem, mặc kệ là nam hay là nữ, anh đều thích.
Vì giữ ngạc nhiên, Diệp Lệ Thành và Thẩm Ngữ đều nhất trí không đề cập tới giới tính của bé con.
Về đến nhà, cô đang cùng với huấn luyện viên yoga làm vận động đơn giản, Diệp Lệ Thành luôn ủng hộ vận động nhiều trước sinh và không mù quáng ăn đồ bổ, bởi vậy mặc dù bụng đã lớn đến mức như quả cầu, nhưng tứ chi cô vẫn tinh tế như cũ.
“Thúc thúc!” Tính trẻ con của Thẩm Ngữ khó nhịn, nhìn thấy Diệp Lệ Thành thì khó dằn nổi chạy tới ôm anh, “Em rất nhớ anh.”
Thai phụ mẫn cảm, sự ỷ lại vào người đàn ông so với trước kia còn nhiều hơn.
Giáo viên Yoga thập phần có mắt rời đi, để cho hai người không gian riêng tư.
“Sữa còn chảy ra sao?” Diệp Lệ Thành hỏi.
Nói đến cũng thật kỳ quái, lúc hơn sáu tháng cô bắt đầu sản xuất ra chút sữa, đến bây giờ là bảy tháng, đã biến thành mỗi ngày đều sẽ bị tràn sữa.
Bác sĩ nói không thể chặn, để tránh khiến cho ngực co lại, cho nên mỗi ngày Thẩm Ngữ đều phải mặc áo ngực thật dày, nếu ướt lại đổi.
Sắc mặt Thẩm Ngữ ửng hồng, “Ừm… Anh vừa nói lại bắt đầu chảy…”
Khóe miệng anh ngậm ý cười, nhấc lên váy cởi áo ngực ra, ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα không ngừng chảy ra sữa.
Nếu Diệp Lệ Thành ở đây, lúc tràn sữa sẽ do anh phụ trách uống sạch.
Hai đầu иɦũ ɦσα đồng thời tiết ra sữa, lúc này Diệp Lệ Thành là khó chọn lấy hay bỏ, tận lực chiếu cố hai đầu иɦũ ɦσα.
“Em có còn nhớ lúc chưa ở bên nhau, anh từng nói phải thông núm иɦũ ɦσα cho em.” Diệp Lệ Thành ngậm lấy núm иɦũ ɦσα, một bên uống một bên nói, “Xem ra không cần rồi, đầu иɦũ ɦσα sẽ tự chảy ra sữa.”
“Không, không có!” Thẩm Ngữ cũng cảm thấy thẹn, rõ ràng bảo bảo còn chưa sinh, sữa đã nhiều như vậy, “Đều tại anh, mỗi ngày đều hút nó chảy sữa ra…”
иɦũ ɦσα Thẩm Ngữ lúc mang thai bốn tháng giống như phát ɖu͙ƈ lần thứ hai, trướng lớn một vòng, mỗi đêm Diệp Lệ Thành ɭϊếʍ ʍút̼ từng đầu иɦũ ɦσα, trong miệng còn nhắc mãi phải làm chúng nó nhanh ra sữa linh tinh, nói suốt hai tháng. Rốt cuộc, trong một lần cao trào đầu иɦũ ɦσα Thẩm Ngữ phát ngứa, Thẩm Ngữ cảm giác không ổn nên nói Diệp Lệ Thành dừng lại, nhưng anh đang hứng thú, lại thao cô bay bổng một lần, lúc này đây không những cao trào mà còn có sữa.
Hai đầu иɦũ ɦσα cơ hồ đồng thời toát ra vài giọt chất lỏng màu trắng, lúc ấy Diệp Lệ Thành cũng ngơ ngẩn, không dám tin dùng tay nhéo nhéo иɦũ ɦσα bên phải, thoáng chốc, sữa phun ra không trung, tí tách tưới trêи mặt anh.
Đây là lần đầu tiên dưới tình huống anh có ký ức mà biết được vị sữa mẹ.
Sữa của cô rất nhạt, không có hương vị gì, so với sữa bò nguyên chất cũng không khác lắm.
“Tiết sữa sớm thì tốt, sinh con xong thì có thể nuôi nấng liền.” Diệp Lệ Thành ɭϊếʍ ɭϊếʍ vết sữa nơi khóe miệng, trong lòng lại chuyển sang kỳ lạ.
Trước khi Thẩm Ngữ sinh hai núm иɦũ ɦσα đều là của anh, chỉ có anh hút nó, nếu sinh con ra, cũng phải để con ngậm núm иɦũ ɦσα hút sữa sao?
Nếu là con gái thì tốt, nhưng nếu là con trai, Diệp Lệ Thành không thể bảo đảm mình nhất định sẽ không tức giận.
“Tiểu Ngữ mong là con trai hay là con gái?” Diệp Lệ Thành hỏi.
Thẩm Ngữ tự hỏi trong chốc lát: “Con gái.”
“Thúc thúc thì sao?”
“Con trai.” Diệp Lệ Thành nói, “Nếu là con trai, không được để nó ngậm nơi này bυ” sữa.”
Thẩm Ngữ nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Anh quá bá đạo rồi!”
Cô mới không để ý tới yêu cầu vô lý này, nên phải uống thế nào liền làm thế nấy.
Không chờ đến khi Thẩm Ngữ sinh bảo bảo ra, Cố Uyển Như đã sinh, khi đó, Thẩm Ngữ mang thai chín tháng.
Thời gian Cố Uyển Như mang thai so với Thẩm Ngữ còn ít hơn một tháng, theo lý mà nói phải là Thẩm Ngữ sinh trước.
Lúc Diệp Lệ Thành nhận được điện thoại là ban đêm, anh đã tận lực thả nhẹ động tác, nhưng giấc ngủ của người sắp sinh không sâu.
“Anh đi đâu?” Thẩm Ngữ xoa xoa đôi mắt ʍôиɠ lung buồn ngủ.
“Đi ra ngoài một chút.” Anh hàm hồ nói.
Hành động của anh không bình thường, ánh mắt tránh đi Thẩm Ngữ, cô vẫn luôn được sủng, sao có thể chịu được đối xử lạnh nhạt, lã chã chực khóc nhìn anh, “Anh đi đâu hả?”
“Em cũng phải đi, đừng bỏ mặc em…” Cô đỡ lấy đầu giường buộc phải xuống giường.
Diệp Lệ Thành chạy nhanh qua đỡ lấy: “Anh hai xảy ra chút chuyện, xử lý xong anh trở về liền.”
“Thật sao?” Thẩm Ngữ hồ nghi nói, “Nhị thúc thúc xảy ra chuyện gì? Ngày mai đi không được sao?”
“Lừa em làm cái gì, ngoan, mới bốn giờ, ngủ tiếp một chút được không? Tỉnh lại là có thể nhìn thấy anh.”
Diệp Lệ Thành hôn cái trán của cô, giúp cô phủ lại góc chăn, “Yêu em.”
Diệp Lệ Thành tắt đèn bàn, lúc chuẩn bị đến cửa, Thẩm Ngữ đột nhiên mở miệng.
“Là dì Cố sao?”
Đầu cô chuyển sang nhìn anh.
Người đàn ông ngẩn ra vài giây, “Không phải.”
“Mau ngủ đi, anh phải đi rồi.” Bước chân anh có chút dồn dập, anh sợ cô nhìn ra manh mối.
Thời điểm này, Thẩm Ngữ không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất gì, Diệp Lệ Thành không yên tâm, dặn dò bảo mẫu lên phòng ngủ nhìn Thẩm Ngữ rồi mới rời đi.
Cố Uyển Như sinh ở bệnh viện tư nhân của Diệp gia, bác sĩ đỡ đẻ trùng hợp là bác sĩ chẩn bệnh cho Thẩm Ngữ.
Không thể không tán thưởng sự chuyên nghiệp của bác sĩ bệnh viện tư nhân, trong lòng rõ rành rành vị kia bên ngoài của Diệp Lệ Thành và chính thất đồng thời mang thai, vẫn có thể mặt không đổi sắc vì Cố Uyển Như đỡ đẻ.
Cố Uyển Như đã từng có kinh nghiệm sinh con, so với khi sinh Diệp Lâm Lâm nhanh hơn nhiều, lúc Diệp Lệ Thành chạy tới đã kết thúc sinh sản.
“Chúc mừng Diệp tiên sinh có được quý tử.” Hộ sĩ chúc mừng nói, đem đứa bé đưa cho Diệp Lệ Thành ôm.
Quan hệ huyết thống cũng thật kỳ diệu, Diệp Lệ Thành cũng không cảm nhận được kϊƈɦ động và vui sướиɠ giống như khi làm cha Diệp Lâm Lâm, tâm tình phức tạp tiếp nhận đứa bé.
“Cháu ngoan, bà nội ôm con nhé.” Bà Diệp tới, nhận lấy đứa bé từ trong lòng Diệp Lệ Thành ôm vào trong ngực nhẹ nhàng lay động.
“Con xem cái miệng này, rất giống Uyển Như.” Bà Diệp từ ái nhìn bé con trong lòng ngực, từng cái ngũ quan lại tỉ mỉ nói xem giống ai, cuối cùng hơi tiếc nuối thở dài, “Đứa bé này vẫn tương đối giống mẹ nhiều hơn, không giống như Lâm Lâm, khi sinh ra cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ đều giống con.”
“Nhưng mà con và Uyển Như đều trắng, bảo bảo hơi có chút đen, có lẽ là di truyền ông của nó rồi.” Bà Diệp nói, “Cha con đen lắm, ít nhiều mẹ còn trắng, mới sinh ra ba anh em các con đều trắng.”
“Trở thành mẹ chính là sẽ không giống như trước, sẽ chú ý điều dưỡng thân thể, lúc trước Lâm Lâm sinh đủ tháng mới ba kilogram bảy, cháu ngoan sinh non còn nặng hơn một kilogram so với Lâm Lâm…”
Diệp Lệ Thành không có tâm trạng nghe mẹ lải nhải, nhân lúc hộ sĩ dặn dò cha Diệp và mẹ Diệp những việc cần chú ý thì lặng lẽ bứt mấy cọng tóc máu trêи đầu đứa bé.