“Alo Lệ Thành, chuyện gì?”
“Này, này?”
…
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng của Chu Chính Nam.
Diệp Lệ Thành bình ổn cảm xúc: “Bây giờ cậu đang ở bệnh viện à?”
“Ở nhà, sao vậy?”
“Cậu bảo bác sĩ khoa phụ sản ở lại đi.”
“…Khoa phụ sản? Con mẹ nó, cậu lại làm Thẩm Ngữ bị thương à?”
Diệp Lệ Thành không giải thích nhiều, ngắt điện thoại, thay đổi áo sơ mi, sau khi cẩn thận ngửi ngửi trêи người xác nhận không còn mùi cá mới đi qua bên cô.
Thẩm Ngữ hỏi anh: “Em, mang thai à?”
“Vẫn chưa xác định, anh đi xuống mua que thử thai.”
“Sao thế được… Một năm em chỉ có bốn lần kinh nguyệt…” Thẩm Ngữ vẫn không thể hoàn toàn tiêu hóa tin tức này.
“Đừng sợ, anh sẽ bên cạnh em.” Diệp Lệ Thành đã sắp xếp xong công việc của mình: Thời kỳ đầu thì có thể đi làm buổi sáng, toàn bộ thời kỳ sau thì cùng nhau chờ sinh, anh mong rằng có thể chứng kiến cảnh con mình ra đời.
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô gái, bên trong là con của bọn họ, của anh và Thẩm Ngữ.
Hy vọng là con trai.
Anh nghĩ thầm.
Diệp Lệ Thành gấp không chờ nổi đi xuống tiệm thuốc dưới lầu mua que thử thai mỗi cái một loại.
Mở que thử thai ra, lấy giấy hướng dẫn đọc.
“Cầm que thử thai trong tay nhúng vào nước tiểu trong mười giây…”
Hộp còn tặng kèm một cái cốc nho nhỏ dùng để chứa nước tiểu.
Thẩm Ngữ choáng váng xách theo một túi que thử thai vào toilet thử nghiệm, vài phút sau, đi ra với sắc mặt đỏ bừng.
“Thử xong rồi?”
Thẩm Ngữ gật đầu, vẻ mặt không được tự nhiên cầm ba que thử thai đưa cho anh.
Vẫn chưa xuất hiện vạch đỏ.
Trêи giấy hướng dẫn sử dụng có nói phải chờ năm phút đồng hồ, hai người không còn tâm trạng ăn cơm, nghiêm chỉnh ngồi hồi hộp chờ đợi.
Năm phút sau, ba que thử thai đã xuất hiện phản ứng.
Que thứ nhất có một vạch màu đỏ thẫm, một vạch khác chỉ có thể thấy màu đỏ nhàn nhạt.
Trái tim Diệp Lệ Thành theo đó mà đập thình thịch, cầm lấy que thứ hai, hai vạch đỏ thẫm!
Que thứ ba cũng là hai vạch đỏ thẫm.
Hốc mắt anh nóng lên, kϊƈɦ động ôm lấy người con gái: “Anh làm ba ba rồi! Ha ha! Tiểu Ngữ, chúng ta có con rồi!”
“Em… Có bảo bảo sao?” So với sự kϊƈɦ động của anh, Thẩm Ngữ còn có vẻ mê mang, “Nhưng, em muốn thi đại học…”
Diệp Lệ Thành thân mật hôn lên mặt cô, “Trước tiên tạm nghỉ học một năm, sinh bảo bảo xong thì đi học lại được không?”
Tạm nghỉ học giữa chừng không phải là cách giải quyết hoàn hảo nhất, nhưng không thể nghi ngờ là cách thích hợp nhất, song vẫn làm Thẩm Ngữ giận dỗi: “Nhưng em còn muốn thi đại học… Học kỳ sau bạn bè trong lớp đều lên đại học, em và bọn họ sẽ không có chung đề tài nữa.”
“Trò chuyện với anh còn chưa đủ sao?” Anh không vui nói.
Xét theo lý của đàn ông, nếu lớn lên tuấn mỹ giống như Diệp Lệ Thành, đã được gọi là tinh anh, nếu lớn lên khá trầm tính, ngượng ngùng, đó là trạch nam*, tuy vậy bản chất vẫn giống nhau đều là trạch nam không hiểu tình thú.
*Trạch nam là chỉ các chàng trai không thích ra ngoài, làm tổ trong nhà…
Thẩm Ngữ không cảm thấy rằng Diệp Lệ Thành có thể đáp ứng nhu cầu giao lưu của mình, cái cô cần chính là mối quan hệ giữa nữ sinh với nhau.
“Anh đừng hù em, anh chỉ biết… Cái kia!” Thẩm Ngữ không lưu tình chút nào vạch trần anh.
Mỗi lần đơn độc ở cùng Diệp Lệ Thành thì 90% cuối cùng cũng sẽ biến thành lăn giường.
Diệp Lệ Thành cười ra tiếng, ôm cô dỗ dành nói: “Anh ăn nói vụng về, sẽ không nói lời dễ nghe, chỉ có thể dùng ‘hành động’ để chứng minh.”
“‘Hành động’… Cũng không cần anh mỗi ngày đều làm!” Thẩm Ngữ càng cảm thấy mình bị ủy khuất, “Đã bảo anh mang bao đi, anh, anh luôn lén ném xuống!”
Anh còn tưởng rằng mình thần không biết quỷ không hay, cũng không nghĩ xem tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh vừa nóng vừa nhiều, làm sao mà cô không có cảm giác được, chỉ là bị thao mệt mỏi nên lười nói thôi.
“Sao hả, không muốn sinh cho anh?” Diệp Lệ Thành nghe giọng điệu của cô, giận dỗi cũng đi lên.
“Vậy thì cũng phải chờ em thi đậu đại học đã…” Thẩm Ngữ nhỏ giọng nói.
Nếu là trước kia thì Diệp Lệ Thành đã sớm không nói hai lời lột quần làm liền, thao cho cô tâm phục, nhưng hôm nay trong bụng cô có bé con, cũng không biết mấy tháng, sợ không cẩn thận một chút sẽ sảy mất, chỉ đành nhịn xuống cơn giận.
Diệp Lệ Thành nhẫn nại dỗ cô, “Chờ em lên đại học anh cũng đã bốn mươi, em mong là sau này họp phụ huynh, cha của những đứa trẻ khác đều là thanh niên trẻ tuổi, chỉ có cha của con chúng ta là một ông già sao?”
“Bây giờ người sinh con ở tuổi bốn mươi rất nhiều.” Cô chỉ ra vấn đề.
Diệp Lệ Thành không cách nào phản bác, cứng ngắc nói sang chuyện khác, “… Ăn chút gì đó trước rồi đi bệnh viện, bác sĩ còn đang chờ ở đó.”
***
Thời gian có kinh của Thẩm Ngữ đặc biệt, bác sĩ không thể chuẩn đoán ra thời gian mang thai, dựa theo dấu hiệu nôn nghén là vào khoảng 6 tuần, nhưng nhiều người vẫn không giống vậy, để phán đoán chính xác nên bác sĩ đề nghị làm siêu âm b.
Làm xong hết kiểm tra, Thẩm Ngữ và Diệp Lệ Thành nghiêm túc ngồi ngay ngắn đợi bác sĩ giải thích tình huống.
“Gần hai tháng, thai nhi đều bình thường, trong khi mang thai phải chú ý ăn uống kiêng cử, trong ba tháng không nên cùng phòng…” Bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý, một bên Diệp Lệ Thành nghe một bên lại dùng bút ghi chép.
Cầm một đống thuốc dưỡng thai trở về nhà, Diệp Lệ Thành bắt đầu xuống tay chuẩn bị kế hoạch trong thời gian cô mang thai.
Đầu tiên là dọn đến vùng ngoại thành có hoàn cảnh tốt để dưỡng thai, làm thủ tục tạm nghỉ học, vì sợ bị bạn bè dò hỏi nên đã trực tiếp nhờ chủ nhiệm lớp giúp thu dọn sách vở lúc đi học đem ra.
Thẩm Ngữ mang thai anh chỉ báo cho một người là Chu Chính Nam, không phải là sợ cha mẹ không chấp nhận, chỉ là sắp tới kỳ thi đại học, vạn nhất truyền tới tai Diệp Lâm Lâm sẽ dễ khiến con bé phân tâm.
Thẩm Ngữ đột nhiên tạm nghỉ học, lúc ở nhà Diệp Lâm Lâm cứ nhắc cô mãi, anh biện ra lý do Thẩm Ngữ có việc ở quê, cụ thể là chuyện gì cũng không nói rõ, chỉ cho phép cô nói với các cô bạn thân không cần lo lắng.
Cứ như vậy, bụng của cô ngày một lớn hơn, lúc hơn bảy tháng, Diệp Lệ Thành đột nhiên ý thức được anh còn chưa ly hôn, vậy bảo bảo nhà anh chẳng phải là đứa con riêng sao!?
Nếu sinh ra như vậy, tuy rằng vẫn có thể vào hộ khẩu Diệp gia, nhưng chung quy thân phận vẫn không rõ ràng, sau này khó tránh khỏi sẽ có người chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng.
Diệp Lệ Thành muốn tìm một ngày để nói chuyện ly hôn, chọn lý do nói chuyện công việc với Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như tới trước, nhưng mà làm cho anh kinh ngạc chính là bà lại không mang theo luật sư.
Bây giờ là mùa hạ, Cố Uyển Như lại mặc một cái áo tay rộng thùng thình không bó eo, hơn nữa người luôn giữ dáng như bà thoạt nhìn béo lên không ít so với trước kia.
Bàn trà che khuất hơn phân nửa bụng nhỏ, song từ hình dáng cái váy mơ hồ có thể thấy được hình như có bụng nhỏ.
Diệp Lệ Thành tuy có nghi ngờ, nhưng cũng không muốn hỏi, trực tiếp nói rõ ý định đến đây.
“Ly hôn à? Nhưng tôi mang thai, sáu tháng.” Cố Uyển Như khí định thần nhàn.
“Không có khả năng.” Diệp Lệ Thành nhăn chặt mày, đã thật lâu rồi anh không chạm qua bà.
Cố Uyển Như đứng lên, bó lại cái váy, bụng bầu hiện lên rõ ràng, “Anh quên rồi à? Sáu tháng trước ở khách sạn, chúng ta lên giường.”
Đầu Diệp Lệ Thành “Tạch” một tiếng vang lớn, là ngày đó là bà bỏ thuốc.
Nhưng mà một lần liền trúng sao? Khả năng mang thai của Cố Uyển Như cao thấp thế nào anh vô cùng rõ ràng.
“Ồ? Có chắc là của tôi không?” Người đàn ông lạnh lẽo nói, “Một tháng tôi mới về nhà bốn lần, mỗi lần nửa ngày, ai biết cái này có phải của tôi không.”
“Chờ con sinh ra, đi xét nghiệm thì chẳng phải sẽ biết sao?” Cố Uyển Như bình tĩnh nói, “Diệp Lệ Thành, không phải ai cũng giống như anh đâu, tôi có lòng tự trọng của mình.”
“Cuộc hôn nhân này, tôi sẽ không ly, tôi không mong là con tôi sẽ không có cha.”