Cố Uyển Như trơ mắt nhìn Thẩm Ngữ đem ƈôи ȶɦịt mềm như bông bỏ vào trong miệng, không hề do dự, rõ ràng đó là nơi đàn ông đi tiểu, sao cô ta có thể yên tâm thoải mái ngậm lấy được?
Trong chốc lát, ƈôи ȶɦịt chồng bà ở trong miệng cô càng trướng lớn, cô phun ra nuốt vào ɭϊếʍ láp, ɭϊếʍ quanh thân gậy thịt giống như đang ăn kem, đầu lưỡi đỏ tươi như thể một con rắn linh động, trườn trêи ƈôи ȶɦịt đỏ tím, khi cô nghiêng đầu ɭϊếʍ láp ƈôи ȶɦịt thì quy đầu to lớn liền dựng thẳng ở giữa không trung, Cố Uyển Như có thể nhìn thấy trong khe hở mã mắt chứa đầy chất lỏng trong suốt.
Thẩm Ngữ dần ɭϊếʍ ʍút̼ lên trêи, khi đến quy đầu thì không có một tia do dự nào ngậm lấy quy đầu vào trong miệng, hai má hơi hóp lại, hai tròng mắt đen như mực lúc này tựa như ngập nước mê ly.
Cô ta đang hưởng thụ… Nhưng, vì sao?
Phần đầu Thẩm Ngữ áp xuống, cán gậy thô to từng tấc một biến mất trong miệng cô, đỏ và đen, xấu xí và tốt đẹp đối lập thật rõ, ɖu͙ƈ vọng xấu xí của con người hiện ra ở trước mắt Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như che lại miệng mũi, dạ dày có một trận quay cuồng, bước nhanh ra khỏi phòng, chống vào tường nhịn không được mà nôn khan.
Hình ảnh ƈôи ȶɦịt tím đen bóng loáng của chồng cắm ở trong miệng cô không ngừng chiếu lại trong đầu bà, thậm chí Cố Uyển Như có thể tưởng tượng ra mùi lạ trêи ƈôи ȶɦịt của chồng.
Thẩm Ngữ thuần thục như vậy, khi bọn họ làʍ ȶìиɦ đều thô tục thế này sao?
Nghĩ đến ƈôи ȶɦịt của chồng dính vô số nước miếng và ɖâʍ dịch Thẩm Ngữ, Cố Uyển Như lại bắt đầu buồn nôn, nếu không nhìn thấy thì sẽ không nghĩ đến mấy hình ảnh này, nhưng mà bà lại cố tình nhìn rất rõ ràng.
Mặc dù sau này vẫn phải ở cùng phòng, nhưng tưởng tượng đến cảnh ƈôи ȶɦịt dính đầy chất lỏng của Thẩm Ngữ cắm vào trong cơ thể mình, suy nghĩ bà theo bản năng mà mâu thuẫn.
Nếu anh ta thích kiểu làʍ ȶìиɦ này, vậy bà tình nguyện cả đời này sẽ không quan hệ tình ɖu͙ƈ với anh ta nữa.
Cố Uyển Như không tiếp thu được kiểu làʍ ȶìиɦ này, cũng không muốn uất ức tiếp thu.
Nếu không ly hôn với chồng, vậy thì bà cũng có thể ngầm đồng ý cho Thẩm Ngữ phục vụ anh tình ɖu͙ƈ, chỉ cần không ly hôn là được. Cố Uyển Như ôn nhu sờ bụng mình, khẽ thở dài một cái, nếu bên trong là con của anh thì thật tốt…
Cố Uyển Như không thể lý giải được chấp nhất muốn có con của bà, bằng không cũng sẽ không khăng khăng giữ lại dã chủng của người khác.
Bảo bảo, mẹ yêu con, con nhất định phải bình an sinh ra, Cố Uyển Như ôn nhu vỗ nhẹ bụng mình.
Trong phòng ngủ.
Thẩm Ngữ có thể cảm giác được ƈôи ȶɦịt trong miệng nhảy lên ở biên độ nhỏ, đây là dấu hiệu bắn tinh, tốc độ phun ra nuốt vào nhanh hơn, tay nhỏ cầm phần không thể ngậm vào trong miệng vuốt ve.
Không tới vài phút, tinh hoàn co lại thành hai quả cứng, ƈôи ȶɦịt kịch liệt run lên, một dòng nước nóng bỏng bắn thẳng vào trong miệng Thẩm Ngữ.
Cô lùi ra sau, chỉ ngậm lấy đoạn trước quy đầu, chừa ra khoảng trống để nhận lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙.
Lần này tϊиɦ ɖϊƈh͙ không quá nhiều, anh bắn ba bốn cái thì ngừng lại.
Thẩm Ngữ nuốt xuống tϊиɦ ɖϊƈh͙, sự dụ hoặc của tϊиɦ ɖϊƈh͙ so với làʍ ȶìиɦ đối với cô còn mãnh liệt hơn, cô theo bản năng không kháng cự được, cô cẩn thận nuốt tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn dư trêи gậy thịt vào trong miệng mới lưu luyến giúp anh chà lau côn thịt.
Cố Uyển Như điều chỉnh tâm tình, đi vào phòng ngủ, Thẩm Ngữ đã kết thúc đang giúp anh kéo lên qυầи ɭót.
“Không cần mặc, làm nó cứng lại đi.” Cố Uyển Như nói.
Khϊế͙p͙ sợ này qua khϊế͙p͙ sợ kia đến, Thẩm Ngữ không hiểu rốt cuộc là Cố Uyển Như muốn làm cái gì. Cố Uyển Như chỉ đứng ở chỗ đó, khí thế cường đại đã nhẹ nhàng dè ép Thẩm Ngữ, như thể bà ra mệnh lệnh gì, Thẩm Ngữ cứ theo bản năng mà làm theo chỉ thị của bà, rất nhanh, ƈôи ȶɦịt của anh lại nhếch lên cao lần nữa.
Cố Uyển Như cởi trang sức và áo choàng trước mặt cô, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, “Cô có thể đi rồi.”
Ngực Thẩm Ngữ giống như bị khoét thật đau, bật thốt lên hỏi, “Bà muốn cùng thúc thúc…”
“Đúng, anh ta là chồng tôi, làʍ ȶìиɦ với anh là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Cố Uyển Như khinh miệt cười, căn bản không đem Thẩm Ngữ vào trong mắt, “Cô và anh, không gọi là làʍ ȶìиɦ, mà là yêu đương vụng trộm.”
“Cô, mới là tiểu tam hạ tiện.”
“Tôi không phải… Chúng tôi cũng không phải là yêu đương vụng trộm…”
Cố Uyển Như cười to, “Cô xem cô nói kìa, ngủ với chồng của người khác không gọi là yêu đương vụng trộm thì gọi là gì? Mới mười sáu tuổi, đã ngủ với đàn ông bốn mươi, làm sao hả, ƈôи ȶɦịt lão đàn ông mới có thể thỏa mãn cô à?”
“Tôi, tôi…” Thẩm Ngữ bị chặn á khẩu không trả lời được, cô không muốn thừa nhận mình là tiểu tam, rõ ràng, rõ ràng thúc thúc gọi cô là vợ…
Từng chữ của Cố Uyển Như như đánh tỉnh cô, “Cô chính là kẻ thứ ba hạ tiện, bởi vì cô, gia đình của tôi tất cả đều bị huỷ hoại…”
Thẩm Ngữ che lại lỗ tai liều mạng lắc đầu, chạy khỏi nơi này.
Cô cũng không muốn phá hư, cũng không muốn trở thành kẻ thứ ba, nhưng mà, vì sống sót cô không thể không làm như vậy.
Thứ không nên nhất, vẫn là cô đã động tình, nếu cô có thể bảo vệ lòng của mình thì sau khi nhiệm vụ kết thúc là đã có thể nhẹ nhàng thoát khỏi thế giới này, nhưng hôm nay, cô luyến tiếc phải rời đi.
Thẩm Ngữ co lưng dựa ở ngoài cửa cuộn tròn thành một cục, lẳng lặng khóc.
Cố Uyển Như đả kϊƈɦ Thẩm Ngữ cũng không cảm thấy vui sướиɠ gì, tuy rằng xét theo thân phận bà chiếm thế thượng phong, kỳ thật trong lòng bà vô cùng rõ ràng, Diệp Lệ Thành thật lòng muốn ly hôn, chỉ là ngại con gái còn phải thi đại học nên vẫn không nói ra.
Hôm nay, không thành công thì đành hy sinh.
Cố Uyển Như cởi quần áo ra, thân thể trần trụi leo lên giường rúc vào bên cạnh người anh, dựa vào trước ngực anh nhắm mắt.
Cách người phụ nữ mảnh khảnh không đến một cm, một đoạn thịt mềm tím đen dính đầy nước cũng tiến vào trạng thái ngủ say.
***
Lúc Diệp Lệ Thành bắt đầu có ý thức lại thì đầu vẫn chưa thanh tỉnh, hơi thở trầm thấp khiến anh cảm nhận được có người nằm bên cạnh, anh theo thói quen tính duỗi tay ôm người phụ nữ vào trong lòng ngực, dùng cằm cọ cọ đầu cô ấy.
Người phụ nữ kia giãy giụa một chút, Diệp Lệ Thành ôm chặt cánh tay, cất giọng khàn khàn nói, “Tiểu Ngữ, bây giờ mấy giờ rồi?”
“Anh trợn mắt nhìn xem tôi là ai.”
Hả? Đầu Diệp Lệ Thành thoáng chốc khôi phục thanh tỉnh, một phen đẩy người phụ nữ trong ngực ra, lúc này mới thấy rõ người trước mắt.
Anh nhíu mày, xuống giường cầm quần mặc vào, “Sao em ở đây?”
Trong nháy mắt kéo quần lên, Diệp Lệ Thành đột nhiên ngẩn người.
Mỗi tế bào toàn thân đều toát lên hai chữ sảng kɧօáϊ, đây là cảm giác mà sau khi bắn tinh mới có.
Diệp Lệ Thành quay đầu nhìn về phía Cố Uyển Như, đối diện là người phụ nữ trần như nhộng.
Sâu trong nội tâm Diệp Lệ Thành không khỏi nổi lên một hồi khủng hoảng.
Ngàn vạn lần không thể để Thẩm Ngữ biết.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu anh.
Diệp Lệ Thành nhanh chóng mặc xong quần áo, trước khi đi cũng không nói với Cố Uyển Như một câu nào, thậm chí một ánh mắt cũng không có.
Anh chỉ nghĩ phải đi tìmThẩm Ngữ.
Mới vừa mở cửa bước ra bước đầu tiên, đã nhìn thấy Thẩm Ngữ co người nỉ non khóc ở cạnh cửa, giống hệt như lần đó anh bỏ lại cô đi tìm Cố Uyển Như.
Anh không biết cô đợi ở ngoài cửa đã bao lâu, anh không biết khi nghe được anh và vợ làʍ ȶìиɦ thì cô có bao nhiêu khổ sở, anh không biết tất cả, cũng không đành lòng muốn biết.
Anh chỉ biết, chính anh lại làm tổn thương cô bé con lần nữa.
Diệp Lệ Thành ngồi xổm xuống đưa tay ôm Thẩm Ngữ kéo vào trong lòng ngực, bả vai cô run lợi hại hơn, cô cố nén tiếng khóc, “Con không phải tiểu tam…”
“Con biết con làm sai, nhưng con, con luyến tiếc người…” Thẩm Ngữ nâng lên khuôn mặt nhỏ khóc nhem nhuốc, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng rất đáng thương.
“Bé con ngốc, lại nghe ai nói bậy đấy? Con là bà vợ của ta, chờ thi đại học xong, chúng ta liền đi đính hôn, chờ con trưởng thành, chúng ta sẽ đi đăng ký.” Diệp Lệ Thành đau lòng không thôi, ôn nhu hôn lên mặt cô.
Anh nhiều lần tổn thương cô, cô còn nguyện ý yêu anh, người con gái như vậy sao anh có thể không yêu đây.