Thẩm Ngữ – Chương 62: Làm anh bắn ra – Botruyen

Thẩm Ngữ - Chương 62: Làm anh bắn ra

“Đây là thuốc gì?”

“Cô không cần biết.”

“Tôi, tôi không thể hại người.” Thẩm Ngữ nhỏ giọng nói.

“Cô nói xem, nếu để Lâm Lâm biết, bạn thân và ba ba ở bên nhau, cô nói con bé sẽ nghĩ như thế nào?”

Vốn dĩ là điều kiện để cấm Thẩm Ngữ, lúc này ngược lại trở thành áp chế, Cố Uyển Như chắc chắn Thẩm Ngữ rất để ý tình bạn với con gái bà.

Thẩm Ngữ giãy giụa thật lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm vươn tay, “… Đưa tôi đi.”

Nhận được thuốc, hai người một trước một sau trở lại ghế, vẻ hoảng hốt của Thẩm Ngữ rõ ràng không ổn, Diệp Lệ Thành dùng giày da đá đá cẳng chân cô.

Thẩm Ngữ lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh một cái, ngoài mặt Diệp Lệ Thành rất tự nhiên, mây trôi nước chảy hoàn toàn không nhìn ra bên dưới cái bàn đang hoạt động ngầm.

Thẩm Ngữ muốn tìm cơ hội cho anh biết cô có nhiệm vụ hạ thuốc anh, nhưng Cố Uyển Như cứ ở một bên nhìn chằm chằm, cô không dám làm ra chút nhắc nhở nào.

Thẩm Ngữ bị kẹp ở bên trong gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, không nói đến phải luôn chú ý động tác của Diệp Lệ Thành, còn phải phân tâm trốn ánh mắt của Cố Uyển Như mà làm.

Cũng may Thẩm Ngữ nhìn thấy chai nước tương nhỏ trước mặt anh, giả vờ đưa tay qua lấy, cố ý làm vỡ ly rượu trêи bàn, rượu vang đỏ làm ướt cả người anh.

Thẩm Ngữ nhỏ giọng nói xin lỗi, lập tức lấy khăn giấy đưa cho anh chà lau, lúc đưa khăn giấy cô cố ý để lòng bàn tay hướng về phía trước, nhân cơ hội lộ ra viên thuốc trong tay.

Cái động tác này chỉ duy trì hai ba giây, cô không xác định Diệp Lệ Thành có nhìn thấy hay không, nhưng để bảo toàn Thẩm Ngữ vẫn nhanh chóng thu tay lại, để tránh khiến cho Cố Uyển Như hoài nghi.

“Con lấy cho ngài một ly khác.” Thẩm Ngữ đứng lên cầm cái ly, cố ý đưa lưng về phía Cố Uyển Như, ý đồ trộm ném thuốc đi.

“Từ từ, Tiểu Ngữ, cũng lấy cho dì một ly đi.” Cố Uyển Như sao có thể không biết tâm tư nhỏ của cô, dùng ánh mắt lạnh nhạt xem xét từng nhất cử nhất động của cô, Thẩm Ngữ căn bản không cách nào ném thuốc ra ngoài,  dưới cái nhìn chăm chú cô bất đắc dĩ bỏ thuốc vào rượu.

Cố Uyển Như vô cùng vừa lòng, dùng ánh mắt ra hiệu cô nhanh đưa rượu cho Diệp Lệ Thành.

Diệp Lâm Lâm choáng váng dựa vào lưng ghế ngủ, phần lớn thời gian Diệp Lệ Thành đều nhìn điện thoại, bỏ qua ánh mắt giằng co trong nháy mắt của Thẩm Ngữ và Cố Uyển Như, chẳng qua xét theo tư duy thô của thẳng nam, cho dù thấy được, xem chừng cũng không hiểu.

Thẩm Ngữ đưa qua ly rượu, lúc anh nhận lấy thì nháy mắt, môi làm ra khẩu hình “Đừng uống”, Diệp Lệ Thành nhận thấy được cô có chút không thích hợp, “Hửm?” Một tiếng.

Thẩm Ngữ dùng động tác lắc đầu nhỏ, không chờ cô làm xong đã bị Cố Uyển Như đánh gãy, “Tiểu Ngữ sao vậy? Rượu của dì còn không có lấy.”

Tuy rằng Diệp Lệ Thành vẫn không hiểu, có điều ít nhất anh có thể cảm giác được Thẩm Ngữ và Cố Uyển Như xuất hiện vấn đề.

Thẩm Ngữ không đợi anh nhận lấy ly rượu, để tới trước mặt anh sau đó lấy cho Cố Uyển Như, theo lý mà nói người nhỏ rót rượu cho người lớn là chuyện bình thường, nhưng tay Thẩm Ngữ rõ ràng đang run rẩy.

Cô sợ hãi.

Diệp Lệ Thành thử làm khẩu hình mà cô nói với anh.

Đừng… Đừng uống?

Anh quơ quơ ly rượu, rũ mắt quan sát, đáng tiếc thuốc kia một khi chạm vào nước sẽ tan, anh không thể nào tìm được.

“Lệ Thành,” Cố Uyển Như giơ lên ly rượu với anh, “Vừa rồi chỉ chúc mừng thành tích của Lâm Lâm, bây giờ, cảm ơn anh nhiều năm như vậy đã che chở cho em.”

Cố Uyển Như nói hốc mắt thế nhưng lại ướt át, dẫn đầu uống một ngụm, “Lại cảm ơn anh cho em một cô con gái ưu tú như vậy…”

Giọng Cố Uyển Như rất rõ ràng, Diệp Lệ Thành cũng không vì đó mà động đậy, lúc ly rượu Cố Uyển Như thấy đáy mới ý tứ nhấp một ngụm nhỏ.

“Lâm Lâm say rồi, anh đưa em về.” Cơm cũng ăn, tiệc cũng đã chúc mừng, Diệp Lệ Thành không muốn ở chỗ này với Cố Uyển Như nữa.

Anh lãnh đạm nói dập tắt ngọn lửa mà Cố Uyển Như vừa châm, bà thu lại biểu tình thất thố, lại rót non nửa ly rượu vang đỏ, đi đến trước mặt anh, bưng lên ly rượu đã bỏ thuốc kia đưa cho anh, “Anh uống xong ly này với em, coi như một ly rượu bỏ qua ngàn thù, em sẽ không làm phiền anh nữa.”

Hành động của Cố Uyển Như rõ như vậy, Diệp Lệ Thành không cần đoán cũng biết rượu có vấn đề, “Lát nữa phải lái xe.”

Nói xong lấy ấm trà bên cạnh rót ly trà, uống một ngụm, “Lấy rượu thay trà đi.”

Cố Uyển Như quả nhiên lộ ra dấu vết, trêи mặt lướt qua một tia mất mát, bị Diệp Lệ Thành bắt được.

Không nghĩ tới, để anh uống xong ly rượu kia mới là mục đích chính của Cố Uyển Như.

Trong lòng anh cười lạnh một tiếng, cũng không phá vỡ, chỉ là anh không nghĩ ra vì sao Thẩm Ngữ giúp cô ấy hạ thuốc anh đây.

Trở về anh phải hỏi rõ ràng mới được.

Thẩm Ngữ nhẹ nhàng thở ra, tự giác nâng đỡ Diệp Lâm Lâm, đoàn người đi đến gara.

Cố Uyển Như tự giác kéo ra cửa ghế phụ, Thẩm Ngữ sửng sốt tại chỗ, trong lòng ủy khuất sắp tràn ra, nơi đó… Phía trước là chỗ của cô.

Đây là xe mới của Diệp Lệ Thành, ghế phụ chỉ có Thẩm Ngữ từng ngồi.

Tiến vào trong xe, lông mày cao cao của Cố Uyển Như gắt gao nhăn lại, bà dùng tay che lại miệng mũi, lấy ra nước hoa điên cuồng phun, như là ngửi thấy được mùi khó chịu.

Mùi nước hoa nồng nặc tràn ngập trong thùng xe, Diệp Lệ Thành chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, mở cửa sổ để hít thở không khí, nhưng không nghĩ tới đầu càng ngày càng nặng, chút sức lực cũng không có.

Tia ý thức cuối cùng của Diệp Lệ Thành bị cắt đứt, lâm vào hôn mê ngã vào trêи ghế điều khiển.

Cố Uyển Như một chút cũng không kinh ngạc, tựa hồ đã sớm đoán được anh sẽ ngất đi, sau khi xác nhận Diệp Lệ Thành quả thật đã ngất, mới gọi điện thoại nói với người nọ hai chữ “Tốt rồi”, Thẩm Ngữ đoán đại khái là gọi người đến đây.

Không tới vài phút, một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo nhân viên phục vụ khách sạn chạy chậm lại đây, Cố Uyển Như sai hắn mang Diệp Lệ Thành về khách sạn, còn bà và Thẩm Ngữ nâng Diệp Lâm Lâm theo phía sau.

Cố Uyển Như trực tiếp đi lên lầu, tìm được phòng quẹt thẻ vào cửa rồi để Diệp Lâm Lâm nằm trêи giường.

Làm xong hết thảy, Cố Uyển Như nói với Thẩm Ngữ, “Cô lại đây với tôi.”

Chính bà dẫn đường phía trước, đi vào một phòng ở lầu một, đó là phòng Diệp Lệ Thành ở, Thẩm Ngữ nhìn thấy được người phục vụ đỡ anh rồi đi ra ngoài.

“Cô chờ ở phòng khách đi.” Nói xong, Cố Uyển Như đi vào phòng ngủ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía người đàn ông trêи giường.

Bà bắt buộc phải tạo ra hiện tượng giả đã từng làʍ ȶìиɦ với anh, nhưng mà bà lại không muốn làm thật, con còn chưa được ba tháng, bà không muốn mạo hiểm như vậy.

Bảo vệ đã nói với bà, đàn ông có thể cảm giác được là có bắn tinh hay không, cho nên, Diệp Lệ Thành nhất định phải bắn tinh mới được.

Bằng không, bà giúp anh thủ ɖâʍ?

Cố Uyển Như lập tức phủ định ý nghĩ của mình, bà không thích đụng tới ƈôи ȶɦịt đàn ông, mặc dù là bà làʍ ȶìиɦ với bảo vệ nhưng bà cũng chưa từng chạm qua.

Vẫn cứ mãi do dự bà ra cửa gọi Thẩm Ngữ vào, “Cô, giúp anh ấy thủ ɖâʍ, làm anh bắn tinh.”

Lời nói này làm Thẩm Ngữ ngơ ngẩn.

Bà ấy… Làm sao lại nguyện ý nhường chồng của mình?

Từ lúc Cố Uyển Như bắt đầu để Thẩm Ngữ làm thuốc dẫn kϊƈɦ thích tính ɖu͙ƈ của Diệp Lệ Thành đã có thể nhìn ra, mức độ coi trọng con cái của bà còn lớn hơn là Diệp Lệ Thành.

Nhân sinh đã tới từng này tuổi, tất cả không chỉ có tình yêu, huống chi Thẩm Ngữ đã sớm phát sinh quan hệ với chồng, chính bà cũng quan hệ không rõ với bảo vệ, Cố Uyển Như tự nhận là đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Chỉ cần không làʍ ȶìиɦ là được, Cố Uyển Như thầm nghĩ.

“Không được đóng cửa, không được làʍ ȶìиɦ, tôi ở ngoài cửa, bắn xong thì mau đi ra.” Cố Uyển Như kéo cái ghế dựa để bên cạnh tường, ngồi xuống, “Đi đi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.