Thẩm Ngữ – Chương 59: Biệt thự gian dâm (Cố và bảo vệ, hơi hơi H) – Botruyen

Thẩm Ngữ - Chương 59: Biệt thự gian dâm (Cố và bảo vệ, hơi hơi H)

Lưng cô gái nhỏ áp trêи ván cửa gỗ đỏ rắn chắc, tựa như bị choáng váng, lông mi không ngừng run rẩy, chiếc cổ xinh đẹp thon dài lưu lại một vệt chất lỏng màu trắng.

Ngón tay hiện rõ khớp xương của anh chấm dịch trắng nơi cổ, bôi trêи môi đỏ khẽ nhếch.

“Thật ngoan.”

Diệp Lệ Thành ôm cô gái còn mệt mỏi đến trêи bàn, kiên nhẫn giúp cô rửa sạch, sửa sang lại quần áo, sau khi kéo cô vào lòng ngực dỗ dành một phen mới đưa cô ra cửa, lúc này tiết hai của buổi chiều đã bắt đầu rồi.

Hiệu trưởng thời thời khắc khắc đều chú ý động tĩnh phòng 805, đợi khi bọn họ đi ra thì bày ra bộ dạng định đi làm việc ngẫu nhiên gặp được.

“Diệp tiên sinh, tôi đang muốn tìm ngài đây.” Hiệu trưởng xoa xoa tay, “Cái kia, ngài nói cái sân tennis kia…”

Thẩm Ngữ mất tự nhiên đẩy đẩy cánh tay ôm hông mình, xấu hổ đứng tại chỗ.

Sao hiệu trưởng lại ở đây chứ…

Diệp Lệ Thành giơ tay cắt ngang, nhưng ánh mắt không nhìn về phía ông, “Đợi lát nữa nói.”

Rũ mắt nhu tình nói với cô, “Ta đưa con đến lầu dưới.”

“Không phiền chứ?” Diệp Lệ Thành liếc mắt nhìn hiệu trưởng một cái.

Hiệu trưởng theo phản xạ lắc đầu, biểu hiện ra bộ dáng thờ ơ, nhưng thật ra lại lén dùng dư quang nhìn hai người trước mắt.

Sắc mặt Thẩm Ngữ mang theo tia đỏ ửng bất thường, bước chân không thực, cả đi đường cũng phải dựa vào trêи người Diệp Lệ Thành mà đi, hiệu trưởng không khỏi nhớ tới những tiếng rêи rỉ mà mình nghe được.

Xem ra là bị thao rất tàn nhẫn, đi cũng không được.

Thẩm Ngữ cúi đầu, trong lòng ngổn ngang không muốn gặp hiệu trưởng ở đây, bước chân cô nhanh hơn. Ngón tay người đàn ông bên cạnh siết chặt, ôm lấy eo cô để cô thả chậm tốc độ.

“Người buông ra…”

Anh mắt điếc tai ngơ, hiệu trưởng nhìn qua có chút ngượng ngùng, yên lặng trốn vào văn phòng.

Học sinh của mình ở trước mặt mình ôm ôm ấp ấp với đàn ông, ông lại không thể làm gì, ít nhất là ở trước mặt Thẩm Ngữ ông vô cùng xấu hổ.

Thẩm Ngữ trở lại phòng học, Diệp Lâm Lâm nhỏ giọng quan tâm hỏi, “Tiểu Ngữ cậu đi làm gì thế? Hình như rất mệt.”

Thẩm Ngữ mất tự nhiên nở một nụ cười tươi, “Không, không có gì, hiệu trưởng để tớ giới thiệu chương trình tiếng Anh trường mình với người nước ngoài thôi…”

Hơn mười phút trước ƈôи ȶɦịt của cha bạn thân mới rút ra từ hoa huyệt của mình, Thẩm Ngữ không sao tự nhiên cho được, cô dùng hết mọi cách để lảng tránh ánh mắt dò hỏi của cô bạn, động tác hoảng loạn lấy ra sách giáo khoa cần dùng, mở ra, đè xuống cho phẳng.

“Tớ không có chuyện gì, nghe giảng trước đi.” Mi mắt Thẩm Ngữ nửa rũ che lại hơn phân nửa con ngươi mơ hồ ʍôиɠ lung.

Diệp Lâm Lâm thấy truy hỏi không được, hậm hực “Ừ” một tiếng, cũng tiến vào trạng thái học tập.

***

Lại nói về Cố Uyển Như ở bên kia, không biết tên bảo vệ nghe được tin tức của bà ở đâu, thế mà lại lớn mật đến biệt thự tìm bà.

“Đuổi hắn ra ngoài!” Cố Uyển Như dường như có chút kϊƈɦ động, âm cuối mang theo độ rung run rẩy.

Dì Lâm bị bộ dáng của bà dọa cho sốc nhẹ, “A, ừ, được.”

Xoa xoa ngực, nhỏ giọng nói thầm, hôm nay phu nhân uống lộn thuốc sao? Nóng nảy như vậy…

“Cậu trở về đi, phu nhân của chúng tôi nói không biết cậu.” Dì Lâm nói với người đàn ông ngăm đen đối diện.

“Bà có nói với bà ấy, tôi là nhân viên công tác của khách sạn Duyệt Lai không?” Người kia vội vàng nói.

“Nói rồi, phu nhân nói bà không quen biết người của khách sạn Duyệt Lai, cậu vẫn nên trở về đi.”

Người đàn ông đứng bất động ở kia, mặt dày mày dạn không chịu đi, “Bà bảo bà ấy ra đây.”

“Nếu cậu không đi tôi sẽ báo bảo vệ!” Dì Lâm bị tác phong ác bá của hắn làm kinh sợ không thôi.

“Bà báo đi, tôi và phu nhân nhà bà có quen biết, tôi sợ cái gì chứ?” Người kia lại bắt đầu cao giọng kêu to, “Phu nhân! Phu nhân! Người mà không ra, tôi sẽ nói ra vài chuyện để mọi người nghe một chút xem rốt cuộc người có quen tôi không!”

“Hôm sinh nhật con gái bà…”

Cố Uyển Như vẫn luôn ở ban công lầu ba chú ý tình hình trước cửa, vừa nghe bảo vệ không lựa lời nói, không rảnh lo chuyện khác chỉ biết ngăn cản ngay lập tức, “Dì Lâm, để cậu ta đi lên!”

“Phu nhân, người chắc không?” Dì Lâm không dám tin hỏi lại lần nữa.

Tay Cố Uyển Như ngăn không được mà run, miễn cưỡng duy trì thanh âm trấn định, “Chắc, dì đưa cậu ta đến phòng khách đi.”

Nếu bà không ngăn cản, nếu tên bảo vệ nói ra chuyện đêm đó, bà sẽ phát điên mất.

Dì Lâm cẩn thận nhìn nhất cử nhất động của người kia, không phải là bà nghĩ nhiều, nhưng mà trong mắt người kia là vẻ thèm thuồng nên bà không thể không đề phòng.

Người đàn ông kia tham lam nhìn vật dụng hoàng kim trong biệt thự xa hoa, tác phẩm tranh vẽ quý báu. Ánh mắt dì Lâm khinh thường, không biết Cố phu nhân siêu phàm thoát tục sao lại quen biết loại dân chơi phố phường này.

Từ trước tới nay ở trước mặt người khác Cố Uyển Như luôn biểu hiện vẻ đạm nhiên khí chất văn nhã, ít nhất ở trong mắt dì Lâm là hình dáng này.

Rất nhanh Cố Uyển Như đã xuống dưới, thay đổi một cái áo sơ mi che kín gắt gao và quần dài.

“Ồ, cậu ta là bà con xa thân thích của tôi, tôi cũng mới vừa nhận được tin của mẹ cậu ta, ngại quá, phiền dì Lâm rồi.” Cố Uyển Như cười dịu dàng, lễ phép giải thích cho dì Lâm.

Dì Lâm hiểu rõ gật gật đầu.

Người với người quả thật không thể so sánh, rõ ràng là thân thích, khí chất lại một trêи trời một dưới đất.

“Tôi và… Cháu ngoại trai nói chút lời, dì đi xuống trước đi.” Khóe miệng Cố Uyển Như trước sau vẫn duy trì độ cong hoàn mỹ, nhưng lại không nhìn ra một chút ý cười trong mắt.

Tuy rằng dì Lâm cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái, nhưng cũng không có hoài nghi. Người kia hai mươi lăm hai mươi sáu, thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, Cố Uyển Như cũng đã bốn mươi, trong quan niệm của bà hai người không có khả năng có quan hệ không bình thường.

Dì Lâm mới vừa đi, Cố Uyển Như ngay tức khắc đổi mặt, “Cậu đến đây làm gì?”

Bảo vệ không sợ chút nào, trơ mặt để sát vào bà, ý đồ ôm lấy eo bà.

“Tôi nhớ người, phu nhân.” Người đàn ông kia hãm ở cổ Cố Uyển Như hít sâu một hơi, “Mùi hương của phu nhân vẫn giống như trước đây.”

Cố Uyển Như chán ghét né tránh, cách xa hắn một mét.

“Nói đi, cậu muốn cái gì?”

“Tôi muốn người.” Bảo vệ vô lại đuổi theo, tốt nghiệp trường thể chất lại đang trẻ tuổi, cánh tay to lớn nhẹ nhàng ngăn cản hết thảy mọi xô đẩy của bà.

Môi rắn chắc hôn lên gương mặt trắng nõn của Cố Uyển Như, “Phu nhân, cầu xin người cho tôi thao một lần đi.”

Cố Uyển Như tức giận đến mức tay run run, hung hăng tát hắn một cái bạt tai, “Cả cậu mà cũng xứng sao!?”

Trêи mặt ngăm đen của tên bảo vệ nhiều thêm một vết bầm đỏ, trong ánh mắt có thể thấy rõ lửa giận, khẽ cắn môi đè xuống cơn tức giận, hắn không muốn mất đi phiếu cơm dài hạn đâu.

“Tôi không xứng, cho nên mới cầu xin người cho tôi một lần.”

Bảo vệ nén giận nói ra lời ngon tiếng ngọt, hắn biết một khi mình dựa vào Cố Uyển Như, ít nhất có thể không cần phấn đấu hai mươi năm.

Cố Uyển Như thấy hắn không dám kiêu ngạo, khí thế cao hơn theo, “Cậu không nhìn xem cậu là dạng gì, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, loại ghê tởm như cậu, kiếp sau cũng không thể… A…!”

Bảo vệ rốt cuộc cũng trẻ tuổi, không chịu nổi Cố Uyển Như nhiều lần giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn, táo bạo đẩy bà một cái, Cố Uyển Như trực tiếp té trêи thảm.

“Cậu dám đánh tôi!?”

“Ông đây không chỉ dám đánh bà, còn muốn thao bà.” Bảo vệ một hai ép xuống giữ chặt Cố Uyển Như, kéo xuống quần, mãi đến khi thâm nhập một lóng tay.

Cắm vào u lộ khô khốc.

“Không có nước?”

Bảo vệ thô tục phun một ngụm nước bọt trêи ngón tay, theo nước miếng ướt át thô bạo với hai ngón tay vào trong cơ thể Cố Uyển Như, mạnh mẽ thọc vào rút ra.

Cố Uyển Như đau đến mức trêи trán đổ mồ hôi lạnh, lại không dám phát ra một chút thanh âm nào, nhịn đau chấp nhận cảm giác hạ thể bị xé rách.

Công phu trêи giường của bảo vệ kia cũng rất tốt, cũng không chê hoa huyệt Cố Uyển Như còn chưa có rửa, vùi đầu vào giữa hai chân bà dùng môi lưỡi hầu hạ hoa huyệt khô khốc không dễ chảy nước này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.