Bé mèo đực đơn thuần nhận thấy ánh mắt của Thẩm Ngữ, duỗi móng vuốt ra khỏi lồng hướng về phía Thẩm Ngữ gãi gãi, lòng cô mềm nhũn, ném Diệp Lệ Thành qua một bên, thả hoàng thượng ra, ôm vào trong ngực không chịu buông tay.
“Nhốt nó lại, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”
“Ở nhà ăn không được sao?” Thẩm Ngữ luyến tiếc mèo đại gia lắm.
“Không được.” Diệp Lệ Thành xụ mặt, một tay cầm mèo rừng phóng tới trêи nhà cây cho mèo cao hai mét, một tay ôm eo Thẩm Ngữ nhanh chóng đi ra cửa.
Ở dưới oán niệm của Diệp Lệ Thành, hoàng thượng chỉ mới được bảy tháng năm ấy còn chưa kịp sờ cái móng vuốt đã bị con sen tuyệt tình đặt hẹn hai tháng sau tiến hành phẫu thuật triệt sản, đương nhiên, vấn đề trước tiên là Diệp Lệ Thành phải dụ được Thẩm Ngữ mới được.
Địa điểm ăn cơm cách nội thành rất gần, Diệp Lệ Thành đã đặt món Quảng Đông ở quán, đẩy mạnh cửa ra, bên trong là hai người đàn ông đang ngồi.
“Anh hai?” Diệp Lệ Thành rất kinh ngạc, “Sao anh lại tới đây?”
“Chính Nam nói chú mang theo rượu ngon đến đây.” Diệp Dập Thành cười nói, “Làm sao, không chào đón anh hai chú à?”
“Không có.” Diệp Lệ Thành khôi phục vẻ lạnh nhạt, buông rượu, làm lơ Diệp Dập Thành, giới thiệu với Thẩm Ngữ, “Bạn của ta, Chu Chính Nam, con gọi cậu ta là Chu thúc thúc là được.”
Lại giới thiệu với Chu Chính Nam, “Thẩm Ngữ.”
“Chu thúc thúc khỏe, nhị thúc thúc khỏe.” Thẩm Ngữ thẹn thùng chào bọn họ.
Diệp Lệ Thành nhíu nhíu mày, đối với xưng hô của Thẩm Ngữ tỏ vẻ bất mãn, nhắc nhở cô, “Gọi là anh hai.”
Đã ở bên nhau với anh còn kêu Diệp Dập Thành là thúc thúc, chẳng phải là rối loạn bối phận sao.
Thẩm Ngữ bối rối, còn có người lạ ở đây, ngập ngừng nói không được, nhưng thật ra Diệp Dập Thành đã giải vây cho cô, “Được rồi, tự mình hiểu rõ là được, không cần làm những thứ này.”
Diệp Lệ Thành banh mặt, Thẩm Ngữ liếc mắt một cái trong lòng hốt hoảng, chẳng lẽ anh tức giận rồi?
Chẳng qua không nghĩ đến mặt Diệp Lệ Thành vốn cứng nhắc, kỳ thật tâm tư đã bay tới chân trời: Kêu anh hai cũng không kêu ra khỏi miệng được, tương lai thấy cha mẹ thì phải làm cái gì bây giờ? Tuy rằng cô nhỏ tuổi một chút, nhưng mà cũng không thể xưng hô bằng bối phận nhỏ hơn anh?
Trong lúc nhất thời, trêи bàn cơm lâm vào một hồi trầm mặc.
“Đúng rồi Lệ Thành, đã sắp xếp bác sĩ cho cậu xong rồi, buổi chiều trực tiếp tới phòng khám là được.” Chu Chính Nam phá vỡ cục diện bế tắc.
Diệp Lệ Thành lúc này mới hoàn hồn, “A, được.”
Lúc này người phục vụ đẩy cửa vào đưa đồ ăn, Diệp Lệ Thành bảo người phục vụ mở chai rượu.
Có cồn kϊƈɦ thích, lời nói cũng trôi chảy hơn nhiều, ba người đàn ông bắt đầu trò chuyện trêи trời dưới đất.
Chu Chính Nam uống một ngụm rượu đánh giá Thẩm Ngữ ở đối diện, hóa ra người ở buổi tối hôm đó là cô, tuy rằng không phải kiểu anh thích, thế nhưng xác thật cũng không tệ lắm.
Rượu vàng xuống bụng, Chu Chính Nam không khỏi nổi lên tâm địa gian xảo, lần này giúp Diệp Lệ Thành tìm bác sĩ nữ, còn không phải là bởi vì lại thao Thẩm Ngữ bị thương chứ gì. Nghĩ đến đây Chu Chính Nam ái muội chớp mắt vài cái với Diệp Lệ Thành, “Được nha Lệ Thành, tiểu tử này cậu có khả năng đấy.”
Ba đôi mắt nhất trí đồng thời nhìn về phía anh.
Chu Chính Nam cảm thấy có rượu trong miệng thì không có gì ngăn cản được cả, “Nhị thiếu gia, anh không biết đâu, Lệ Thành tìm tôi hai lần, đều chỉ đích danh phải là bác sĩ nữ.”
Diệp Dập Thành như xem kịch vui nhìn chằm chằm Thẩm Ngữ.
“Cậu ta ấy à, thao Thẩm Ngữ bị thương hai lần.”
Khi Diệp Lệ Thành nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của thằng bạn đã sớm che lại lỗ tai Thẩm Ngữ, vẻ mặt cô gái ngốc ngốc, chọc cho hai người đàn ông cười không ngừng.
Nhưng ngại buổi chiều còn phải đến phòng khám của thằng bạn kiểm tra, Diệp Lệ Thành tức giận quăng điếu thuốc qua, Chu Chính Nam lập tức làm động tác kéo khóa trước miệng, đề tài liền trở về bình thường.
Cơm ăn được một nửa, Diệp Lệ Thành nhìn thời gian, gần đến 50, nhỏ giọng hỏi cô gái nhỏ ở bên cạnh, “Đã gần 50, phải đến trường rồi à?”
Người đàn ông không mong cô đi, vừa rồi anh uống chút rượu, cũng nảy sinh chút ɖu͙ƈ vọng.
Tịnh dưỡng hai tuần, hơn nữa buổi chiều thì tái khám, hẳn là sẽ không có vấn đề gì?
Không chờ cô trả lời, Diệp Lệ Thành cắn lỗ tai cô, “Không đi được không? Thúc thúc muốn con.”
“Còn, còn chưa có tái khám đâu!” Thẩm Ngữ nhỏ giọng oán giận, “Đã nói rồi đêm nay sẽ cho người làm.”
“Ta nhịn không nổi.” Diệp Lệ Thành nắm tay cô để lên nơi cương cứng của mình.
Thái độ Thẩm Ngữ kiên quyết lắc đầu.
Diệp Lệ Thành tiếc nuối, nhưng cũng không ép cô ở lại nữa, tạm biệt anh hai và thằng bạn thì đưa cô trở về trường.
Kỳ quái là lúc Thẩm Ngữ vào trường học, xe của Diệp Lệ Thành còn không có rời khỏi, sau khi tiếng chuông nghỉ tiết vang lên, thì xe chậm rãi đi vào trong sân trường.
Thời gian đọc sách buổi trưa, Thẩm Ngữ vừa nghe bài luyện nghe tiếng Anh xong thì chủ nhiệm đến gõ cửa.
“Thẩm Ngữ ra đây một chút.”
“Em?” Thẩm Ngữ chỉ chính mình.
“Đúng vậy, còn nữa, mang theo huy hiệu trường và sách giáo khoa tiếng Anh.”
Thẩm Ngữ không hiểu gì, song vẫn làm theo lấy đồ dùng rồi đi theo sau chủ nhiệm lớp.
“Hiệu trưởng bảo em dùng tiếng Anh giới thiệu với bạn bè nước ngoài về nội dung sách giáo khoa tiếng Anh trường ta, em đừng khẩn trương, nói chuyện giống như bình thường là được.” Chủ nhiệm lớp khoan thai giải thích, để cô thả lỏng, đưa cô tới phòng hiệu trưởng sau đó rời đi trước.
“À, em đến cuối phòng cho khách quý, phòng 805, bạn bè nước ngoài ở bên trong.” Thầy hiệu trưởng nói.
Trong lòng Thẩm Ngữ dựng lông mao, tóm lại cô cảm thấy ánh mắt của thầy hiệu trưởng nhìn cô là lạ.
Sau khi Thẩm Ngữ đi, hiệu trưởng lấy từ ngăn kéo ra một album ảnh trong di động, cẩn thận phóng to ảnh ở bên trong, lẩm bẩm trong miệng tự nói, “Hóa ra thật sự là em ấy…”
Thẩm Ngữ ngẩng đầu nhìn biển số phòng “805”, sau khi điều chỉnh hô hấp mới nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào.”
Hửm? Không phải là người nước ngoài sao, sao lại nói tiếng Trung?
Dựa vào trực giác trời sinh của phụ nữ, Thẩm Ngữ phát hiện sự tình không đơn giản, cô che lại trái tim kinh hoảng đập “Thình thịch” lặng lẽ rời đi.
Đột nhiên từ kẹt cửa vươn ra một cánh tay đàn ông rắn chắc, nhanh chóng và chuẩn xác bắt lấy cổ áo cô, kéo cô vào trong cửa.
Người nọ dùng tay che lại miệng cô, Thẩm Ngữ không cách nào kêu cứu, hơn nữa người nọ rất cao, Thẩm Ngữ khó khăn lắm mới đứng bằng vai hắn, căn bản là không nhìn thấy mặt của hắn.
“Nhắm mắt lại.”
Thanh âm mang theo tia trầm thấp khàn khàn không tự nhiên, tựa như là cố tình ngụy trang.
Không biết người đàn ông kia lấy từ đâu ra một tấm vải bố dài, nhanh chóng che lại đôi mắt cô.
“Không được kêu, nếu không, tôi liền cắt rớt đầu lưỡi cô, hiểu chứ?”
Thẩm Ngữ cực kỳ sợ hãi, điên cuồng gật đầu.
Người nọ có chút không yên tâm, lại nhét vải bố vào miệng cô, để cô ngồi vào trêи ghế, đứng ở phía sau cô, vỗ về chơi đùa cổ cô, “Hiệu trưởng của cô bảo cô phải chiêu đãi tôi thật tốt.”
“Cho nên phải nghe lời, có biết hay không?”
“Nói cho tôi nghe, cô có người yêu chưa, có thì gật đầu.”
Thẩm Ngữ gật gật đầu.
“Đã ở bên nhau?”
Thẩm Ngữ gật đầu lần nữa.
“Có làʍ ȶìиɦ không?”
Thẩm Ngữ do dự một chút, người nọ vuốt cổ cô, phảng phất như giây tiếp theo sẽ véo nó, Thẩm Ngữ không hề do dự, vừa gật đầu vừa phát ra tiếng “Ưm ưm”.
“Cô nói xem, nếu để cho hắn biết cô bị người đàn ông khác thao, cô nói hắn có còn muốn cô không?”
Trong phút chốc trêи gương mặt trắng nõn chảy ra hai hàng nước mắt, cô gái nhỏ liều mạng lắc đầu, nức nở xin hắn không nên làm như vậy.
Người nọ cười cười, ngón tay cởi ra nút áo đồng phục.