Diệp Lệ Thành an ủi, “Thúc thúc không khi dễ con, đừng khóc.”
“Vậy người hứa với con, không được làm chuyện này với con nữa.”
Thẩm Ngữ nước mắt lưng tròng nói.
Diệp Lệ Thành không đáp lời, dùng một cái cắm sâu lướt qua, phần eo tăng tốc, cô bị thao đến gọi bậy, quên luôn chuyện vừa nói.
Nhưng rốt cuộc khi mang bao độ mẫn cảm giảm xuống không ít, Diệp Lệ Thành thao hơn một tiếng, gần đến 1 giờ sáng còn không có ɖu͙ƈ vọng muốn bắn, anh dứt khoát rút ra côn thịt, đưa tay tháo xuống bao rồi lần nữa cắm vào.
“Hô…” Diệp Lệ Thành ngửa đầu thở dài một tiếng, đây mới là thứ anh muốn, gậy thịt trực tiếp chạm vào mị thịt, tư vị mất hồn khiến anh không cách nào ngăn cản.
Rút ra bắn là được, trong lòng Diệp Lệ Thành tự nhắc nhở chính mình.
Tuy nói Thẩm Ngữ là quý kinh, nhưng vẫn là có xác suất hoài thai cao, vẫn phải làm chút biện pháp phòng ngừa.
Một phen chạy nước rút cuối cùng, Diệp Lệ Thành rút ra bắn ở trêи lưng cô, nhưng mà vẫn còn có một ít không kịp thời rút ra để lại trong thân thể.
Diệp Lệ Thành giúp cô chà lau sạch sẽ chất lỏng trêи người, lúc này mới phát hiện cô đã ngủ từ sớm.
Nhiệm vụ học tập của học sinh cấp ba nặng nề, về nhà còn phải thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng của anh, Diệp Lệ Thành không nhịn được cảm thấy anh quá mức cầm thú, nhưng nhịn không ăn thì anh làm không được.
“Đều tại con ăn quá ngon.” Diệp Lệ Thành hôn cổ người con gái, bế cô lên đưa vào phòng tắm tắm rửa.
***
Sinh nhật Diệp Lâm Lâm bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi tối, bởi vì Diệp gia thật sự quá ít con cháu, tuy nói là sinh nhật, kỳ thật cũng chỉ là thiết lập quan hệ hữu nghị buôn bán, khách sạn được bao toàn bộ, người đại diện các gia tộc ở trong sảnh lớn thấp giọng nói chuyện với nhau, ngược lại bạn bè của Diệp Lâm Lâm lại không có mấy người.
Thẩm Ngữ từ lúc bắt đầu đã ở cùng Diệp Lâm Lâm, mãi đến khi chính thức mở màn mới thấy hình bóng Diệp Lệ Thành.
Diệp Lâm Lâm kéo cánh tay anh cùng lên sân khấu, anh đơn giản nói vài lời dạo đầu, ngay sau đó là thời gian Diệp Lâm Lâm biểu diễn dương cầm.
Anh đứng ở một bên sân khấu quan sát con gái biểu diễn, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn dưới sân khấu quét một vòng, nhìn như lơ đãng, kỳ thật lại vô cùng chuẩn xác nhìn đến bóng dáng Thẩm Ngữ.
Cô mặc lễ phục dài màu trắng do anh chọn, giày cao gót năm phân làm cô thoạt nhìn càng cao gầy, dưới váy là thiết kế voan lưới, tạo ra hơi thở tiên khí, khi tiếp khách giống như cô dâu mới kính rượu mọi người.
Người đàn ông nhìn lướt qua âu phục màu đen của mình, từ xưa đã tôn sùng hắc bạch tương xứng, anh đương nhiên là chú rể kia.
Biểu diễn kết thúc, Diệp Lâm Lâm cùng nhau xuống sân khấu với cha, Thẩm Ngữ vui sướиɠ nhanh chân đi tìm, muốn lại gần nhìn anh, không chờ cô đi đến trước mặt anh, Cố Uyển Như từ đâu bước ngang qua, Thẩm Ngữ đành mất mát dừng lại bước chân.
Bọn họ mới là người một nhà danh chính ngôn thuận, nếu cô chen vào nhất định sẽ rất kỳ quái nhỉ?
Cô rầu rĩ không vui xoay người, kéo theo làn váy phết đất đi về hướng trái ngược, đầu hơi cúi thấp, không muốn nhìn nữa, đi đến bên cửa sổ hít thở không khí.
Một thân ảnh đứng ở trước mặt cô, Thẩm Ngữ không chú ý đụng phải.
…
Là Diệp Dập Thành.
Thẩm Ngữ hơi há miệng, không biết nên xưng hô thế nào. Diệp Lệ Thành bảo cô gọi là anh hai giống anh, nhưng bối phận này sao có thể lộ ra ở đây, cô làm cách nào cũng không nói ra được.
Thẩm Ngữ lắp bắp nói, “Nhị… Thúc thúc?”
Cô gái nhỏ co người bất an mà siết chặt làn váy, có lẽ vì ở giữa sảnh có nhiều người, khuôn mặt nhỏ hồng hồng một chút.
Diệp Dập Thành bưng ly champagne, tâm tình thoạt nhìn rất là không tồi, “Không đi theo Lệ Thành à?”
Vẻ mặt Thẩm Ngữ mất mát, chán nản lắc đầu, “Con đi ra ngoài trước.”
Thẩm Ngữ xoay người đi ra cửa, thoáng chốc, điện thoại rung một chút.
Cố Uyển Như nhắn tin qua.
Thẩm Ngữ quay đầu lại tìm kiếm Cố Uyển Như, trêи sân khấu đã đổi thành dàn nhạc biểu diễn âm nhạc thư giãn, các khách mời tự nhiên bắt chuyện, mượn cơ hội này mở rộng đường làm ăn của mình, từ sớm đã không thấy bóng dáng Cố Uyển Như.
Thẩm Ngữ nhìn màn hình sáng lên: Lầu 17, phòng 7011.
“Bây giờ đi sao?” Thẩm Ngữ nhắn lại, nhưng đợi hơn một phút cũng không đợi được Cố Uyển Như trả lời, cô đành phải lê người đi.
Diệp Dập Thành dựa ở bên cửa sổ đem một loạt hành động quái dị của Thẩm Ngữ thu hết vào đáy mắt, lặng yên đi theo phía sau cô.
Anh gọi một nhân viên phục vụ, chỉ chỉ cô gái đang đợi thang máy, “Giúp tôi theo dõi cô ta.”
Diệp Dập Thành là khách quen của khách sạn, người phục vụ cũng nhận ra anh, sau khi hiểu mệnh lệnh được giao thì gật đầu, làm bộ đưa rượu đi theo phía sau Thẩm Ngữ.
Hành lang khách sạn dài hình chữ, phòng phía đông, Thẩm Ngữ không tìm được phòng 7011 ở đâu, vì thế nhìn người phục vụ hỏi thăm, “Xin hỏi phòng 7011 ở đâu?”
7011.
Người phục vụ khép lại mi mắt, yên lặng ghi nhớ số phòng này trong lòng.
Hắn dẫn cô tới trước cửa phòng, mới bưng rượu làm bộ rời đi, bước nhanh xuống lầu thông báo cho Diệp Dập Thành.
Tiến vào trong phòng, Cố Uyển Như đưa cho cô một ly nước trái cây.
“Bên trong là thuốc ngủ.” Cố Uyển Như nói, “Cô yên tâm, chỉ là làm cô ngủ thôi.”
“Vì, vì sao muốn con uống cái này?” Thẩm Ngữ nói lắp.
“Phòng ngừa vạn nhất…” Cố Uyển Như không muốn giải thích nhiều, “Uống nó đi, hợp đồng kết thúc, một trăm vạn sẽ là của cô.”
Đêm nay bà muốn sắp xếp để Diệp Lệ Thành dùng thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất Diệp Lệ Thành vẫn không cương lên được, mới ra hạ sách này, để Thẩm Ngữ ngủ ở trong phòng ngủ phụ, đến lúc đó lại đưa Diệp Lệ Thành vào phòng tiến hành kϊƈɦ thích.
Bà cần thân thể Thẩm Ngữ, nhưng lại không để cho bọn họ thật sự làm, cho nên chỉ có thể để Thẩm Ngữ uống thuốc ngủ.
Bất luận thế nào cũng phải có con trai, vì thế đêm nay, nhất định không được phép thất bại.
Thẩm Ngữ còn đang do dự, Cố Uyển Như đột nhiên đùng ánh mắt liếc qua sau lưng Thẩm Ngữ, một người đàn ông lặng lẽ đến gần, nhanh chóng dùng một cái khăn tay màu trắng che lại miệng mũi cô.
“Ưm! Ưm!”
Thẩm Ngữ phản kháng muốn đẩy người kia ra, đáng tiếc sức của phụ nữ chung quy vẫn không thắng nổi đàn ông, cô giãy giụa trong chốc lát thì yếu ớt ngã xuống, rơi vào trạng thái hôn mê.
“Đưa cô ta vào trong phòng phụ đi.” Cố Uyển Như mở miệng, sau đó nhanh chân rời khỏi phòng.
Ở khách sạn lớn như vậy đã thấy qua không ít chuyện dơ bẩn, người phục vụ rất bình tĩnh, không khó để đoán ra ý của Cố Uyển Như.
Cô gái này tuy rằng mê người, nhưng cũng không phải người hắn có thể chạm vào, nhưng mà bôi chút gel chắc cũng không tính là quá phận, huống chi giá trị nhan sắc của hắn cũng coi như không tồi, bình thường cũng không thiếu những phu nhân tịch mịch chủ động trêu chọc hắn.
Có điều người trẻ như vậy thật ra hắn tương đối ít gặp.
Người phục vụ híp đôi mắt đè trêи người cô gái, không dám hôn miệng cô, sợ phá hỏng màu son đỏ trêи đó.
Làn da Thẩm Ngữ non mịn, cổ áo lễ phục trễ xuống lộ ra da thịt tuyết trắng trước ngực, người phục vụ yêu thích không buông vỗ về chơi đùa, dần dần, tay bất giác dời xuống.
Bộ ngực cô phát ɖu͙ƈ tốt hơn so với bạn cùng lứa, hai đồi núi tuyết cao lớn khả quan, người phục vụ nắm lấy vuốt ve cách lớp lễ phục.
“Fuck, thật lớn.” Người phục vụ phỉ nhổ, tròng mắt vừa chuyển, chi bằng cho cô chút “Thứ tốt” đi, nói không chừng chuyện thành rồi còn có thưởng.
Người phục vụ cho rằng Thẩm Ngữ là tiểu thư mà Cố Uyển Như tìm tới để giao hoan với phú hào, móc từ túi quần ra một lọ bí dược, kéo xuống cổ áo lễ phục, bộ ngực tuyết trắng của cô nảy ra ngoài, đầu иɦũ ɦσα phấn nộn giống như đóa hoa nhỏ đong đưa trước mắt hắn.
“ȶɦασ, vẫn là màu hồng nhạt.” Người phục vụ nuốt nước miếng, lá gan lớn lên nắm đầy hai lòng bàn tay như kẻ nghiện, rồi sau đó mới lưu luyến buông ra, lấy ra một ít chất lỏng trong suốt từ bình thủy tinh màu nâu, trái phải bôi lên trêи hai bên nhũ hoa.
Người phục vụ nhanh chóng làm xong, sau đó thu bình lại, sửa sang quần áo cô rồi mở cửa rời đi.