Ánh mắt Diệp Lệ Thành hung ác nham hiểm, trước làm dịu cảm xúc Thẩm Ngữ, bảo đảm lần nữa với cô sẽ không có việc gì, rồi sau đó đi đến bên cửa sổ thấp giọng gọi điện thoại.
“Chiều nay con có phải đi học không?”
Thẩm Ngữ lắc đầu.
“Đừng khóc, thúc thúc bảo đảm với con ngày mai nhất định sẽ không có việc gì.” Diệp Lệ Thành ôn nhu nói, giơ tay lau đi nước mắt ở khóe mắt, “Ngoan, đừng khóc, con phải tin tưởng thúc thúc, được không?”
“Nhưng mà… Hức… Thật sự là con…” Thẩm Ngữ càng nói càng thương tâm, khóc càng thêm dữ dội, “Thúc thúc người nói xem con có thể bị nhận ra không?”
“Sẽ không, hơn nữa ai nói đó là con, đó chỉ là một người phụ nữ xem đồng phục là quần áo tình thú thôi…” Diệp Lệ Thành nheo lại con ngươi chậm rãi nói.
“Người không gạt con chứ?”
Diệp Lệ Thành vươn ngón út, làm như trước kia từng làm, “Móc ngoéo?”
“Gạt con là chó con.” Thẩm Ngữ khóc sướt mướt móc lấy ngón út của anh.
Diệp Lệ Thành hôn lên sợi tóc cô, ôm cô về giường.
Cô gái nhỏ khóc mệt mỏi, dựa vào trong lòng ngực anh nặng nề ngủ, Diệp Lệ Thành nhẹ nhàng rút cánh tay ra, giúp cô đắp chăn, kéo cà vạt đi ra cửa giải quyết vấn đề.
***
Trong một nhà xưởng bỏ hoang vùng ngoại thành, một người đàn ông áo xanh bị trói ở trêи chiếc ghế rách nát, xung quanh vây kín một vòng đàn ông mặc đồ đen thỉnh thoảng đá một chân của hắn.
“Đại ca, tôi làm sai cái gì sao?” Người đàn ông áo xanh kêu la thảm thiết.
Người cầm đầu cánh tay xăm trổ móc móc lỗ tai, “Thật ồn.”
Một tên chân chó hiểu ý dùng băng dính dán sát vào miệng người đàn ông, “Chọc tới người của Diệp gia, mày đúng là không muốn sống nữa rồi…”
Đột nhiên, cửa sắt loang lổ màu xanh xám mở ra, một người đàn ông dáng người thon dài mặc âu phục đi ngược sáng, ở dưới vầng sáng chói, người áo xanh bất giác nheo lại mắt, nhìn không rõ người tới là ai, chỉ nhìn thấy một dáng người màu đen cao lớn.
Cửa khép lại, người đàn ông kia đứng yên trước mặt hắn, con ngươi tên áo xanh co lại.
“Là mày!” Hắn kinh hô thành tiếng, “Mày không phải, mày không phải…”
Ngày đó sau khi hắn về nhà, vô cớ bị người ta kéo ra ngoài ra sức đánh một trận, lại bị cướp đi điện thoại xóa hết video bên trong, hắn ghi hận trong lòng, may mà trước đó có chép sang điện thoại dự phòng, cho nên gửi hình đến trường Thập Tam.
Diệp Lệ Thành dùng một chân đạp trêи bụng hắn, tên đàn ông áo xanh liền cùng ghế dựa ngã xuống đất, Diệp Lệ Thành không nhanh không chậm đi đến trước mặt hắn, giày da màu đen xa hoa đạp lên trêи huyệt Thái Dương của hắn, “Là tao.”
“Mày làm, làm thế nào mà là người Diệp gia…” Hắn không thể tin ngập ngừng.
Người đàn ông trước mắt chỉ tầm hai mươi bảy hai mươi tám, tam thiếu gia nhỏ nhất Diệp gia ít nhất cũng lớn hơn mười tuổi so với hắn.
Diệp gia có hai đứa cháu đích tôn, một đứa mười tám đang học đại học ở nước ngoài, một đứa vẫn còn là trẻ con nằm trong tã lót, so với người đàn ông này không khớp chút nào.
“Dùng ngón tay nào gửi ảnh chụp?” Diệp Lệ Thành ý bảo một tên bên cạnh đem năm ngón tay của hắn mở ra xòe trêи mặt đất.
“Mày muốn làm sao! Hiện tại là xã hội pháp trị! Ngược đãi là phạm pháp, a ——” tên áo xanh đau kêu thành tiếng.
Diệp Lệ Thành tàn nhẫn dùng giày da nghiền nát, ngón trỏ của hắn thoáng chốc máu thịt lẫn lộn.
“Hay là ngón này.” Diệp Lệ Thành nhắm ngay ngón cái dùng sức dẫm xuống, tên bên cạnh kịp thời dùng quần áo nhét kín miệng hắn, nhà xưởng to như thế chỉ có thể nghe được tiếng “Ư ư”.
Diệp Lệ Thành đối mặt đôi mắt hoảng sợ của tên áo xanh, “Nhà mày còn một đứa con hai tuổi đúng không?”
“Đừng, đừng động vào nó! Tôi không dám, tôi không dám, anh tha cho tôi đi…” Người đàn ông áo xanh khóc lóc thảm thiết, dùng sức đập đầu.
“Một bàn tay đổi một cái mạng.”
“…Được.” Hơi thở hắn mong manh, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Phế tay phải cho tôi.” Diệp Lệ Thành phủi phủi ống tay áo vốn không có chút bụi, rời đi, phía sau ngay tức khắc truyền ra một thanh âm vang lên thảm thiết thấu tận trời xanh.
Bên trong xe.
Diệp Lệ Thành lật xem tư liệu mà trợ lý gửi đến.
“Tìm được rồi.” trợ lý đem laptop đưa qua Diệp Lệ Thành, “Tiết Linh Nhi, học sinh trường Thập Tam lớp 1 năm cuối.”
“ID Tieba mua vào tối hôm qua của người tên Tiểu Hào.”
“Tra cha mẹ cô ta.”
Trợ lý tuân lệnh, trong lòng vì người này mà thắp nến.
Buổi chiều, trong trường học.
“Mời em Tiết Linh Nhi lớp 1 năm cuối lập tức đến phòng hiệu trưởng!” Loa thông báo phát lại ba lần, Tiết Linh Nhi còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tiến vào phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đang ngồi ngay ngắn ở giữa, hai bên là hai hàng giáo viên đứng thẳng, chủ nhiệm lớp cũng ở một bên trong đó, vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc.
Tiết Linh Nhi thấy trận thế này thì có chút hoảng thần, cố gắng trấn định chào hỏi.
Hiệu trưởng mặt đầy vẻ nghiêm túc, đưa màn hình máy tính tới trước mặt cô, “Tiết Linh Nhi, đây là do em lưu truyền sao?”
Trêи màn hình là hình ảnh quen thuộc khoanh vùng hồng làm lòng Tiết Linh Nhi nhảy trật một nhịp, ánh mắt né tránh, “Không phải.”
Hiệu trưởng làm công tác giáo ɖu͙ƈ nhiều năm như vậy, dạng học sinh gì chưa từng thấy qua, Tiết Linh Nhi căn bản không chạy thoát được đôi mắt thần của ông, “Cho em một cơ hội nữa, em nghĩ kỹ rồi trả lời.”
“Không phải.” Tiết Linh Nhi siết chặt nắm tay, đè thấp giọng làm âm điệu nghe ra càng tự nhiên.
Hiệu trưởng “Hừ” một tiếng, đem một xấp tư liệu ném đến trước mặt cô, một tờ rơi xuống trước mặt Tiết Linh Nhi, vừa lúc là lịch sử trò chuyện giao dịch mua bán tài khoản Tiểu Hào.
Cô còn muốn phủ nhận, “Đây không phải là em.”
“Tiết Linh Nhi, em vô cớ bịa đặt, tạo tổn thương tinh thần cho bạn học.”
“Em không có bịa đặt, đây là sự thật, không tin thầy đi hỏi các bạn lớp em đi…”
“Lại còn biện minh!” Hiệu trưởng giận tím mặt, đập bàn đứng lên.
“Hiệu trưởng là thật mà, tác phong Thẩm Ngữ vốn đã không tốt, cậu ta còn yêu đương với nam sinh lớp em, trêи Tieba có ảnh chụp chứng minh!” Sắc mặt Tiết Linh Nhi hiện lên vài phần dữ tợn, thấy hiệu trưởng không phản ứng, đánh bạo dùng máy tính trước mặt hiệu trưởng lục ảnh chụp Thẩm Ngữ và Khương Tá cùng nhau ăn cơm.
“Hiệu trưởng thầy xem.” Tiết Linh Nhi đi xuống, đem hình ảnh từ khi Khương Tá đưa sủi cảo đến khi hai người ăn xong cùng đi bộ từ đầu tới đuôi mở ra một lần.
“Bạn bè cùng ăn cơm, em lại xem đó là yêu đương?” Hiệu trưởng giả bộ hồ đồ, “Niệm tình em đang là học sinh cuối cấp, phạt em nghỉ học một tuần về nhà suy nghĩ lại.”
“Khoan đã!” Tiết Linh Nhi hô to, cô run rẩy giơ tay lên, “Hiệu trưởng, em có đồ vật này phải cho thầy xem.”
Hiệu trưởng liếc mắt nhìn cô một cái.
“Đồ đó ở trong điện thoại em, em trở về lớp lấy.” Tiết Linh Nhi xoay người muốn đi, hiệu trưởng giơ tay ra hiệu ngừng.
“Từ từ, thầy Lương, thầy đi lấy.”
Chủ nhiệm lớp rất nhanh cầm ba lô Tiết Linh Nhi lại đây, Tiết Linh Nhi tìm điện thoại, ngón tay chuyển động trêи màn hình, mở ra một album ảnh chụp, đưa cho hiệu trưởng.
Đồng tử hiệu trưởng thoáng chốc mở lớn vài lần, nhanh chóng úp điện thoại xuống mặt bàn, “Các thầy cô ra ngoài trước đi.”
Trong phòng hiệu trưởng chỉ còn lại hai người.
“Em chụp ở đâu?” Hiệu trưởng tiếp tục kéo xem, kiểm tra xem có còn ảnh chụp khác hay không.
“Nhà Thẩm Ngữ.”
“Sao em biết nhà bạn ấy ở đâu.”
Tiết Linh Nhi cúi đầu trầm mặc không lên tiếng.
Hiệu trưởng bất động thanh sắc, “Ảnh chụp ngoại trừ trong điện thoại, em có truyền sang nơi khác không?”
“Không có!” Tiết Linh Nhi vội vàng trả lời, “Chỉ lưu trong đó.”