Đôi tay người đàn ông chống ở trêи mặt kính, phía dưới là một cô gái đang ngồi xổm, ngẩng mặt ɭϊếʍ ʍút̼ ƈôи ȶɦịt, làm người ta nhìn thấy mặt đỏ tim đập.
Khi say rượu sự mẫn cảm của ƈôи ȶɦịt không như trước, Thẩm Ngữ ʍút̼ trong chốc lát chỉ có vẻ như càng ngày càng cứng, không có muốn dấu hiệu muốn bắn, miệng lưỡi cô hầu hạ đến phát mệt.
Cô ngồi xuống dựa lưng vào gương, đổi thành dùng tay ma sát, hai mắt tức giận trừng đồ chơi đáng giận ở trước mặt.
Nhưng cuối cùng tay so ra vẫn không thoải mái bằng miệng, Diệp Lệ Thành hưởng thụ qua cái tốt, bất mãn dùng quy đầu đẩy vào môi cô, “Tiểu Ngữ dùng miệng đi.”
“Người biết hưởng thụ thật.” Thẩm Ngữ bĩu môi oán giận, nhưng vẫn duỗi lưỡi hầu hạ cự vật kia, thừa dịp anh không thanh tỉnh cằn nhằn, “Cũng may con tính tình tốt, chịu khẩu giao cho người.”
“Tiểu Ngữ tốt, trong miệng ẩm ướt.” Người đàn ông giống như trẻ con có hỏi có đáp.
Thẩm Ngữ nổi giận nói, “Con ăn ngon hay dì Cố ngon hơn?”
Cảm giác say làm Diệp Lệ Thành phải cân não nghĩ một vòng, cau mày bày ra vẻ mặt nghi vấn.
Thẩm Ngữ cảm thấy buồn cười, ngậm lấy quy đầu dùng sức hút, khiến anh càng thở dốc, “Như vậy thoải mái không?”
“Thoải mái.”
Thẩm Ngữ nhìn chằm chằm đôi mắt anh, “Thế dì Cố làm như vậy người thoải mái không?”
Anh nhíu mày, tự hỏi một hồi lâu, “Không biết.”
“Không biết là có ý gì?”
“Uyển Như không ăn nó, Tiểu Ngữ ăn thoải mái.” Diệp Lệ Thành nói từng chữ, bộ dáng còn rất nghiêm túc.
Thẩm Ngữ bị chọc cười, anh uống say thoạt nhìn có chút ngốc.
Kỳ thật cũng không phải là cô một hai phải so cao thấp, nếu đã lựa chọn ở bên nhau với anh, cô sớm đã chấp nhận sự thật anh và người phụ nữ khác phát sinh quan hệ.
Chấp niệm của anh đối với việc khẩu giao có thể cởi bỏ, khó trách anh thích cô làm như vậy, hóa ra trước kia vẫn chưa thử qua.
Cô đứng lên, cởi quần, bộ ngực áp trêи gương, nhếch ʍôиɠ lên với anh. Cô nhón chân, một tay vòng ra sau lưng cầm ƈôи ȶɦịt, dẫn dắt quy đầu từ khe hở trượt vào, chỉ là anh thật sự quá cao, ƈôи ȶɦịt bị đè thấp cũng không đi vào được, Thẩm Ngữ thử vài lần đều trượt sang chỗ khác.
Cô vỗ đùi anh, “Thúc thúc ngồi thấp một chút.”
Người đàn ông ngoan ngoãn nghe lời, đầu gối hạ xuống tạo thành một góc 135 độ, giữa hai chân vừa lúc nhắm ngay ʍôиɠ cô.
Thẩm Ngữ lần nữa đỡ lấy gậy thịt bỏ vào u lộ của mình, quy đầu mới vừa vào cửa động, anh liền theo bản năng đẩy lên trêи, côn thịt “Vèo” đi vào hơn phân nửa.
“A a ưm…” Thẩm Ngữ thu tay lại, hai tay để trêи mặt kính, giống như mèo con động ɖu͙ƈ dẩu ʍôиɠ lên cho người ta thao.
Thẩm Ngữ thở hổn hển, “Thúc thúc, thao Tiểu Ngữ thoải mái, hay là thao Cố a di thoải mái?”
Động tác Diệp Lệ Thành vẫn không dừng, không chút do dự trả lời, “Tiểu Ngữ thoải mái.”
Qua vài giây, bổ sung một câu, “Tiểu Ngữ chặt.”
Không biết anh nghĩ tới cái gì, đột nhiên bắt đầu tàn nhẫn hơn, nhiều lần cắm toàn bộ vào, đến mức lục phủ ngũ tạng của cô tựa hồ muốn tụ lại một chỗ.
“Muốn thao Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ là của ta, chỉ có thể bị ta thao.”
Bụng cô trong chốc lát nhô lên, trong chốc lát lại bằng phẳng, bị ƈôи ȶɦịt người đàn ông tra tấn đến “A a” kêu không ngừng, đầu gối cô từ đứng thẳng biến thành vô lực khuỵu xuống, nhỏ giọng xin anh khoan dung, “Là của người, cho người thao, thúc thúc nhẹ chút, quá sâu chịu không nổi ——”
Đàn ông say rượu lòng dạ thật hẹp hòi, nhắc lại nợ cũ, “Còn dám cùng nam sinh quét rác không?”
“Không dám, không dám! A ư —— bụng con muốn rách …”
Anh không thuận theo mà buông tha, ʍôиɠ chuyển động trái phải làm quy đầu nghiền nát hoa tâm, “Còn dám cùng nam sinh xem phim không?”
“A a á… Không, dám…”
“Còn dám không ăn ƈôи ȶɦịt của ta không?”
Người đàn ông cắm sâu lại rút ra, chỉ còn dư non nửa quy đầu ở bên trong, lại hung hăng thọc đi vào, Thẩm Ngữ đau rêи lên một tiếng, nhe răng trợn mắt thừa nhận một đòn nghiêm trọng này, “Không dám không dám, người muốn ăn con liền ăn.”
Lúc này anh mới vừa lòng, lại thao vài cái mới đột nhiên hừ một tiếng, lập tức trở mặt.
Anh rút ra côn thịt, lật người Thẩm Ngữ qua, đưa tới ƈôи ȶɦịt ướt dầm dề.
“Ăn cho ta.”
ƈôи ȶɦịt đen hồng bao bọc một tầng dịch nhầy trong suốt, đó là mật huyệt của cô… Thẩm Ngữ theo bản năng kháng cự ăn ɖâʍ dịch của mình, bàn tay lặng lẽ cầm quần áo muốn chà lau sạch sẽ.
Diệp Lệ Thành ngăn lại động tác của cô, “Ăn.”
Thẩm Ngữ sợ hãi duỗi lưỡi ɭϊếʍ quy đầu một cái, nghĩ đến đó là ɖâʍ dịch của mình, vị ngọt ngấy kỳ quái kia, cô nửa phun ra đầu lưỡi, “Thúc thúc, con không muốn ăn.”
“Ăn.” Sau khi anh say rượu lại càng cố chấp, một lòng cảm thấy cô không ăn nó là không đủ yêu anh, thẳng lưng lập tức đưa đến miệng cô.
Thẩm Ngữ không chỗ trốn tránh, đầu hàng nói, “Được được, người đừng dùng nó chọc mặt con, con tự mình tới.”
Người đàn ông tạm thời tin cô, như đế vương rũ mắt nhìn xuống cô gái bên dưới, ánh mắt sắc bén làm Thẩm Ngữ từ bỏ ý định tùy tiện ứng phó.
Cô ngồi thẳng, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp mũi lại, quy đầu hình nấm vừa tròn vừa lớn, cô mở ra cái miệng nhỏ ngậm lấy đoạn nhô lên trước.
Vị trí kia là nơi đàn ông mẫn cảm nhất, cô đong đưa phần đầu phun ra nuốt vào, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi khiêu khích khe hở niệu đạo.
Diệp Lệ Thành uống xong rượu, niệu đạo lại bị trêu đùa như thế, thoáng chốc sinh ra ý muốn tiểu, chỉ là ƈôи ȶɦịt đang ở trạng thái cương cứng, muốn tiểu lại tiểu không ra, bị ý muốn tiểu làm cho bất ổn.
Diệp Lệ Thành chịu không nổi, đẩy ra ngọn nguồn làm anh khó chịu, nhào lên đè Thẩm Ngữ ở dưới thân.
ʍôиɠ cô cao cao nhếch lên, vừa trắng vừa mềm nếu đông lạnh thì mềm mại, quần còn chưa cởi xong, hai chân đã khép lại khiến hoa huyệt ép vào thành một chữ I.
Diệp Lệ Thành đưa ngón trỏ ma sát ở khe hở, cửa động cô mới vừa bị thao, hai miếng thịt lộ ra tia ửng đỏ do bị tàn sát bừa bãi, kϊƈɦ thích máu nguy hiểm trong anh tăng lên theo cấp số nhân.
Đôi tay Diệp Lệ Thành tiến công đem hai cánh ʍôиɠ tuyết tạo ra năm vệt ngón tay đỏ, cô đau đến mức muốn trốn.
“Tha con, tha con đi, thúc thúc…”
Diệp Lệ Thành đang hưng phấn trêи đầu, hai chân tách ra đè ở trêи người cô, nhanh chóng dùng ƈôи ȶɦịt thọc vào rút ra, cô gái nhỏ rêи rỉ thành tiếng, cây đồ vật kia của anh hoàn toàn có thể chế phục cô, rốt cuộc khiến cô không thể động đậy.
“A a ư…”
ƈôи ȶɦịt Diệp Lệ Thành là độc dược mà cô vĩnh viễn không cách nào kháng cự, cô lấy tư thái thần phục dâng ra hoa huyệt mặc cho anh phát tiết.
Dưới thân là người con gái ɖâʍ đãng kêu, vặn vẹo, vô thức báo cho người đàn ông biết cô là do anh khống chế, anh động một cái, cô liền rêи rỉ chảy ra lượng lớn ɖâʍ dịch, nhưng như thế này không đủ, Diệp Lệ Thành muốn nhiều hơn.
Mỗi một nơi của Thẩm Ngữ đều phải thuộc về anh.
Diệp Lệ Thành hung hăng bắt lấy hai ngọn núi trước ngực cô, dùng hết sức lực xoa bóp niết nắm, cho đến khi lưu lại máu ứ đọng mới bằng lòng buông ra.
Xem, đó là dấu vết của anh.
Thẩm Ngữ đã vô lực phản kháng, khuôn mặt nhỏ chôn trêи thảm lông, mắt khép hờ, tùy ý anh thọc vào rút ra phóng thích ɖu͙ƈ vọng.
Không biết qua bao lâu, dòng nước nóng ào ạt bắn nhanh vào trong cơ thể mình, Thẩm Ngữ nhẹ nhàng thở ra, anh rốt cuộc cũng kết thúc.
Nhưng khác thường chính là, sau khi bắn tinh xong gậy thịt kia còn cứng đến lợi hại, giống như gậy sắt chôn trong cơ thể mình.
“Thúc thúc mau đứng lên, đè con mệt quá.” Thẩm Ngữ đẩy người đàn ông phía sau.
Có lẽ là anh say đến mơ hồ, cọ cọ lưng cô, “Không dậy nổi, muốn đi tiểu.”
Thẩm Ngữ còn tưởng rằng anh đang nói giỡn, quay đầu nhìn thấy biểu tình của anh mới ý thức được anh hình như thật sự muốn đi tiểu.
Nhưng, cây đồ vật kia còn ở trong cơ thể mình, anh, anh muốn tiểu ở chỗ đó của cô sao!?