Sau khi Thẩm Ngữ dọn đến khu biệt thự, Diệp Lệ Thành làm việc càng thêm thuận tiện, ra khỏi gara thì trực tiếp vòng qua nhà Thẩm Ngữ đón cô.
Thẩm Ngữ còn chưa biết phải đi gặp anh hai của Diệp Lệ Thành, còn tưởng rằng chỉ là một bữa tiệc nhỏ cho hai người, cả một đường đi cứ dính trêи người anh.
Tiệc tân gia được đặt ở khách sạn Tây Tú, đây là nơi đồ ăn địa phương được làm theo cách chính tông nhất, cũng là nơi có lịch sử lâu đời nhất trong chuỗi những khách sạn, mỗi khi gia đình tụ họp Diệp gia đều chọn nơi này.
Diệp Dập Thành đã chờ ở trong từ sớm, Thẩm Ngữ kéo tay anh tiến vào, cô cũng không biết bên trong còn có người, tiến vào trong thì lập tức quấn lên người anh hôn loạn.
Cô gái nhỏ dán sát vào môi người đàn ông chủ động công kϊƈɦ, hai ngày không gặp cô thực sự rất nhớ anh.
Vốn cho rằng anh sẽ đáp lại thế nhưng lúc này lại thờ ơ, cô hoảng loạn không thôi, ngỡ là Cố Uyển Như khiến anh hồi tâm chuyển ý.
“Thúc thúc người hôn con đi, thúc thúc.”
Phía sau truyền đến tiếng cười xa lạ của một người đàn ông, Thẩm Ngữ cứng đờ quay đầu lại, phát hiện một người mặc áo sơ mi lam, lớn lên có vài phần tương tự Diệp Lệ Thành đang dựa vào ghế trêu chọc nhìn bọn họ.
Diệp Lệ Thành ôm lấy bả vai cô dẫn cô qua bên đó, giới thiệu với cô, “Tiểu Ngữ, đây là anh hai của ta, con cứ gọi anh hai theo ta là được.”
Rồi sau đó, nhìn về phía Diệp Dập Thành, “Thẩm Ngữ.”
Diệp Dập Thành duỗi tay, “Xin chào.”
Thẩm Ngữ đỏ mặt nắm tay lại, “Xin chào.”
Trêи bàn tiệc hai người đàn ông trò chuyện với nhau thật vui, Thẩm Ngữ chỉ lẳng lặng ở một bên dùng bữa, mãi đến khi Diệp Lệ Thành đi WC, Diệp Dập Thành mới nói ra mục đích của mình.
Thằng ba nhà anh mười mấy năm qua một lòng chung thủy, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, bộ dáng hồ ly tinh, không thể không khiến anh phải đề phòng.
Diệp Dập Thành nhấp một ngụm rượu, “Tiểu Ngữ năm nay bao nhiêu?”
“Cấp ba.”
“Ồ, cùng tuổi với Lâm Lâm.”
“Con là bạn cùng bàn của Lâm Lâm.”
Trong mắt Diệp Dập Thành hiện lên tia sáng biến hóa, bất ngờ quăng xuống chén rượu, “Vậy cô còn không biết xấu hổ mà ở bên nhau với cha con bé!”
Thẩm Ngữ bị dọa, che ngực hoảng sợ nhìn anh.
“Là vì tiền à? Hay là ai đó sai cô tới?” Diệp Dập Thành bước tới gần, đôi tay chống ở trước mặt cô.
“Không, không có, là tôi thích thúc thúc mới… A!”
Diệp Dập Thành bóp chặt yết hầu của cô, “Thích nó? Cô mới bao lớn mà nói chuyện tình yêu, đừng nghĩ lừa gạt ở trước mặt tôi, tôi muốn nghe lời nói thật.”
Cổ tay dùng sức bóp chặt hơn, Thẩm Ngữ nghẹn đến mức trêи mặt đỏ bừng, nhưng lại bất chấp từng câu từng chữ nói, “…Chính là… Vui khi… Gặp… Anh ấy…”
“Ít giả bộ đơn thuần cho tôi, loại con gái như cô tôi thấy nhiều rồi.”
Ánh mắt Diệp Dập Thành tối tăm, đôi tay càng siết chặt hơn, Thẩm Ngữ dường như sắp thở không được, mở lớn miệng, nhưng không khí chỉ ra chứ không vào.
Tròng mắt cô mờ dần, chỉ cần Diệp Dập Thành hơi dùng sức chút nữa, thì sẽ nghẹt thở mà chết.
Diệp Dập Thành nheo lại đôi mắt ép hỏi, “Nói thật cho tôi!”
Thẩm Ngữ liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng, lắc đầu, lúc gần như sắp mất mạng tại đây, thì cửa tiếng đập cửa đã cứu cô một mạng.
Diệp Dập Thành buông tay, lạnh lùng nói, “Ai?!”
Thẩm Ngữ ngã vào lưng ghế, hít lấy từng ngụm không khí.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói yếu ớt, “Hách giám đốc đưa rượu lại đây.”
Diệp Dập Thành nghiêng đầu liếc Thẩm Ngữ một cái, lấy khăn ướt chà lau tay, rồi ngồi trở lại chỗ của mình, “Vào đi.”
Người phục vụ cầm thùng champagne đi vào, “Tôi ở ngoài cửa, có yêu cầu gì ngài chỉ cần rung chuông là được.”
Lưu loát đặt xuống, mắt nhìn thẳng lui ra ngoài.
Thẩm Ngữ thoáng lấy lại hơi thở, đi vào toilet nhìn xem cổ của mình, năm dấu ngón tay đỏ thẫm vô cùng bắt mắt, cô xõa tóc xuống, khó khăn lắm mới che khuất một ít.
Diệp Lệ Thành từ toilet trở về phát hiện không khí có chút đông cứng, lúc này anh đã có chút hơi say, không nghĩ nhiều, chỉ cho là do hai người không thân thôi.
Diệp Dập Thành khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ, không cho Diệp Lệ Thành thời gian tỉnh rượu đã tiếp tục rót cho anh. Nửa bình rượu trắng xuống nuốt bụng, mặt Diệp Lệ Thành đỏ gay, say khướt tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
“Say rồi à? Anh đưa em về.” Diệp Dập Thành so với Diệp Lệ Thành còn tốt hơn một chút, nhưng đi đường cũng có chút lảo đảo.
Diệp Lệ Thành đẩy tay Diệp Dập Thành ra, “Không, không cần anh, muốn Tiểu Ngữ cơ…”
Thẩm Ngữ nhanh chân tiến lên nâng anh dậy, “Thúc thúc, con ở đây.”
Ngửi được hương hoa quen thuộc, Diệp Lệ Thành ôm lấy Thẩm Ngữ, đã ôm liền không buông tay, nhưng cũng không nói mê sảng, không mượn rượu làm càn điểm này thật ra khiến cô cảm thấy rất vui.
Không chờ Thẩm Ngữ vui mừng xong, bàn tay anh không biết từ khi nào đã chạy đến cái ʍôиɠ dùng sức xoa bóp, nếu không phải hôm nay cô mặc quần jean, chỉ sợ anh đã sớm chui vào chơi đùa tiểu huyệt.
Tuy Diệp Lệ Thành say ở trêи, nhưng thân thể vẫn bị ɖu͙ƈ vọng nguyên thủy điều khiển, anh muốn ăn ngực, muốn thao huyệt, muốn làm Thẩm Ngữ rêи rỉ ở dưới thân.
“Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ…” Người đàn ông khó nhịn nổi kéo lên áo cô, tiếp theo kéo xuống một bên áo ngực nhanh chóng ngậm lấy núm иɦũ ɦσα ɭϊếʍ ʍút̼.
Thẩm Ngữ xấu hổ đẩy đầu anh ra, “Thúc thúc buông ra…”
Anh cũng mặc kệ tất cả, chỉ biết núm иɦũ ɦσα cô thơm ngọt, ngậm ở trong miệng hút không ngừng.
Thẩm Ngữ vất vả đẩy anh ra, núm иɦũ ɦσα phun ra từ trong miệng anh, một viên đỏ bừng sáng bóng nhìn thực sự mê người, ánh mắt Diệp Dập Thành càng tối hơn một chút.
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ngữ đỏ bừng cố gắng trấn định hỏi, “Có thể dùng phòng trêи lầu không?”
“Có thể.” Diệp Dập Thành mở cửa để người phục vụ dẫn bọn họ đi lên phòng, như suy tư nhìn bóng dáng cô.
ʍôиɠ căng tròn, eo cũng nhỏ, núm иɦũ ɦσα lại sạch sẽ, khó trách thằng ba mê cô, thân thể chỉ sợ là cực phẩm.
Thẩm Ngữ vất vả khiêng Diệp Lệ Thành vào phòng, không chờ cô khóa cửa, anh liền quấn tới tìm ngực mà ăn.
“Đừng xé, ngày mai sẽ không có quần áo mặc.” Thẩm Ngữ ngăn cản anh bạo hành, tự mình cởi áo, anh theo đó đẩy ra áo ngực chuẩn xác ngậm lấy núm иɦũ ɦσα, giống như trẻ con ʍút̼ lấy ngực cô.
Thẩm Ngữ luống cuống tay chân cởi ra nút áo ngực, hoàn toàn thả ra hai đỉnh đồi no đủ, tùy ý anh ngậm một cái, chơi đùa một cái.
Hai bên lối đi ở cửa là hai tấm gương tường, lưng Thẩm Ngữ dựa trêи một mặt, từ trong mặt gương kia có thể nhìn thấy nửa thân trần của mình, trước ngực chôn một cái đầu đàn ông, anh cong eo thay phiên ngậm hai đầu ngực ɭϊếʍ ʍút̼.
Cô nhìn gương mặt ửng đỏ của mình trong gương, hoàn toàn không giống bộ dạng ngày thường của mình.
Đây là mình sao? Mình ở trong mắt anh là dáng vẻ này sao?
Cô không nhịn được nghĩ đến chính mình khi bị thao, vừa cảm thấy thẹn thùng lại ẩn ẩn chờ mong, cô biết ƈôи ȶɦịt anh có bao nhiêu lợi hại.
Diệp Lệ Thành ăn đầu ngực đủ rồi, ấn cô dưới thân, dùng ƈôи ȶɦịt cương cứng cọ xát gương mặt cô, “Tiểu Ngữ ăn nó, ăn ƈôи ȶɦịt.”
Trong xương cốt đàn ông trời sinh đã có bản năng làʍ ȶìиɦ, mặc dù là say rượu cũng không quên làm hành động khiến mình sảng kɧօáϊ. Diệp Lệ Thành nhớ rõ bộ dáng cô giúp anh khẩu giao, sau khi say rượu không còn nhớ rõ phải cởi khóa quần, chỉ biết cách quần cọ ở trêи mặt cô.
Thẩm Ngữ vừa cởi bỏ dây lưng, lại vừa trấn an mà vuốt ve côn thịt, “Ngoan nào, đừng nóng vội, sẽ ăn mà.”
Cô gái nhỏ mới vừa giúp anh cởi ra quần tây, liền quỳ gối, ngậm lấy quy đầu vươn ra từ trong qυầи ɭót, anh giữ lấy đỉnh đầu của cô ấn vào giữa hai chân.
Trong miệng Thẩm Ngữ ngậm lấy ƈôи ȶɦịt, động tác trêи tay vẫn không ngừng cởi ra qυầи ɭót của anh.