Ghế sô pha ba người ngồi đối với Diệp Lệ Thành mà nói có chút nhỏ, anh không thể không gập lên một chân, một chân khác rũ trêи thảm.
Bàn tay to lớn của anh đặt ở cái ót cô khẽ vuốt, ƈôи ȶɦịt đen thô ở trong miệng cô ra vào, khiến anh muốn nhìn thấy nhiều quang cảnh hơn, “Tiểu Ngữ, duỗi đầu lưỡi ra ɭϊếʍ.”
Động tác cô hơi chậm, phần đầu lui về phía sau phun ra côn thịt.
“Đúng vậy, ngoan, chính là như vậy.”
Diệp Lệ Thành thoải mái ngửa cổ ra sau dựa vào tay vịn, bàn tay chuyển qua má cô, dùng ngón tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp mềm mại.
Mi mắt Thẩm Ngữ buông xuống, môi đỏ khẽ mở vươn ra đầu lưỡi đỏ tươi, tay nhỏ cầm ƈôи ȶɦịt, để quy đầu ở trêи lưỡi cọ xát.
ƈôи ȶɦịt anh đặc biệt có vị ngai ngái tràn ngập cảm quan của cô, đặc biệt là vị dịch tuyến tiền liệt, gần như làm cô không thể hô hấp.
Trêи lưỡi là một mảnh dịch trắng, chồng chất đầy chất lỏng dọc theo lưỡi nhỏ giọt xuống dưới, không khỏi làm Diệp Lệ Thành nhớ tới lần đầu tiên cô khẩu giao vì anh.
“Con còn nhớ không, ngày đó ở phòng sách, con ăn tϊиɦ ɖϊƈh͙ của ta.”
Thẩm Ngữ nghiêng đầu nhớ lại, “Ưm, có chút khổ.”
Diệp Lệ Thành phát ra tiếng cười trầm thấp, “Vậy sao con còn ăn.”
“Không phải người bảo con ăn sao?” Thẩm Ngữ chu miệng, giận dỗi không ɭϊếʍ ƈôи ȶɦịt nữa.
“Ngoan, đều do ta bảo con làm.” Diệp Lệ Thành gợi lên khóe miệng, “Bé con ngoan, đừng dừng lại, dùng miệng bao bọc nó.”
Thẩm Ngữ ngạo kiều xoay đầu, đi qua ngồi vào trước ngực anh, “Con đã ăn nhiều như vậy rồi, cũng nên đổi thúc thúc làm con.”
Cô gái nhỏ nghiêm trang không chút e lệ nói ra như thế, còn dùng tay tùy tiện đẩy ra qυầи ɭót lộ ra hoa huyệt ở trước mắt anh, như điều hiển nhiên nói, “Thúc thúc, nên ăn của con.”
Anh tức giận đánh một cái trêи ʍôиɠ cô, “Cô gái tốt sẽ không được nói lời hạ lưu.”
“Dựa vào cái gì mà người có thể nói còn con thì không thể?” Thẩm Ngữ cực kỳ ủy khuất, kéo ra cánh hoa đưa đến bên môi anh, “Người cũng đã ăn rồi, người cũng thích nơi này của con.”
Diệp Lệ Thành từng khẩu giao cho Thẩm Ngữ vài lần, nơi riêng tư của cô sạch sẽ, anh cũng không phản cảm, nhưng mà thực sự có chút tổn hại tính tôn nghiêm.
Anh có thể chủ động phục vụ cho cô, nhưng không đồng nghĩa với việc cho phép cô đòi hỏi anh phục vụ.
Diệp Lệ Thành nguy hiểm nheo lại đôi mắt, “Lá gan lớn rồi, hửm? Dám ra lệnh cho ta?”
“Không, không có ra lệnh… Là con cầu xin thúc thúc làm con thoải mái, thúc thúc thương con nhất mà đúng không?”
Thẩm Ngữ càng mở ra cánh hoa, lộ ra hạt đậu giấu trong tầng tầng lớp lớp thịt, muốn để anh ɭϊếʍ chỗ kia.
Chỉ tiếc người đàn ông nhẫn tâm có mắt không tròng, cố ý tự mình nắm lấy đầu иɦũ ɦσα chơi đùa. Thẩm Ngữ gấp đến độ muốn khóc, đè lại hạt đậu tự an ủi, “Thúc thúc, người sờ nó đi, con, con muốn thúc thúc…”
Anh không định đáp ứng mong muốn của cô nhanh như vậy, anh muốn để cô biết, chỉ có chuyện anh chạm vào, không có chuyện cô đòi hỏi.
Ánh mắt Diệp Lệ Thành tối tăm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng cô gái nhỏ tự an ủi, bàn tay cầm ƈôи ȶɦịt vuốt ve lên xuống.
Dần dần cô tiến vào cảnh đẹp, miệng huyệt ở trước ngực anh chảy ra một lượng lớn mật ngọt, dòng mật kia phát ra vị ngọt ngấy nồng đậm, chọc cho lòng người ngứa ngáy.
Hai chân cô mở lớn, thủ pháp mới lạ hơn nữa thân thể lại non nớt phảng phất như người dùng mị dược động ɖu͙ƈ, Diệp Lệ Thành nhìn đến miệng lưỡi khô khan, sinh ra xúc động muốn nếm thử vị mật ngọt kia.
Anh không nhớ được khi nào thì dán lên hoa huyệt, chỉ biết nhéo hạt le hấp thụ mật nước ngọt ngào, cả mũi đã dính lên chất lỏng sáng bóng.
Một dòng nước tiểu giống như lôi điện đánh về phía cô, Thẩm Ngữ không có chỗ né tránh, giãy giụa xô đẩy đầu anh ra, “A a —— thúc a, con muốn đi tiểu, buông ra —— a á!”
Hai mắt Diệp Lệ Thành đỏ đậm, lúc này anh tựa như một con dã thú không hề có chút lý trí, đầy đầu óc đều là ɖu͙ƈ vọng nguyên thủy, một tay giữ chặt eo cô, cắn hạt le không cho cô hoạt động, đầu lưỡi tàn nhẫn ɭϊếʍ láp nơi mẫn cảm nhất.
“Muốn đi tiểu, ô, tiểu ——” nước mắt cô rơi không ngừng, ngón chân cong chặt lại, hét lên một tiếng ở dưới kɧօáϊ cảm liên tiếp run rẩy đạt tới cao trào, một dòng chất lỏng phun ra từ miệng hoa huyệt bắn nhanh, để lại toàn bộ ở trong miệng anh.
Trong miệng Diệp Lệ Thành tuôn ra một mùi vị tanh, anh mạnh mẽ xốc cô ngã xuống trêи thảm đất, chuyển người áp lên ƈôи ȶɦịt cương cứng đỏ bừng cắm vào hoa tâm lầy lội, phóng thích tinh hoa.
Anh ghé vào trêи người cô thở gấp, cái ʍôиɠ không ngừng đong đưa kéo dài kɧօáϊ cảm bắn tinh.
Hoa huyệt cô gái đang ở trong trạng thái tê mỏi, chỉ biết theo phản xạ máy móc co rút lại, không có bất kỳ kɧօáϊ cảm gì.
Chờ khi Diệp Lệ Thành tỉnh táo lại mới phát hiện chính anh lại bắn ở trong cơ thể cô, thầm mắng chính mình không khống chế được.
Cô mới cấp ba, nếu vì thế mang thai, sợ là sẽ oán hận anh. Anh cũng không muốn để cô uống thuốc tránh thai, thuốc kia quá hại thân, uống một viên thì phải điều trị thật lâu mới có thể phục hồi.
Lại nói cô ôm tay của anh như vậy, bộ dáng ngoan ngoãn không muốn rời xa, Diệp Lệ Thành cũng không đành lòng bắt cô uống thuốc.
Anh chỉ có một con gái, chờ khi cô tốt nghiệp, lại để cô sinh cho mình một đứa con trai cũng tốt.
Có huyết thống ràng buộc, quan hệ giữa bọn họ mới có thể đi càng xa.
Anh yêu thương hôn cô, ôn nhu nỉ non, “Tiểu Ngữ ngoan, mau tốt nghiệp đi, thúc thúc sẽ đợi, không vội đâu…”
****
Ngày khai giảng đầu tiên, sáng sớm Diệp Lệ Thành đưa Thẩm Ngữ đến trường, đã hẹn với cô tan học chiều sẽ để Trần Phi tới đón cô đến công ty.
Ngày hôm nay Thẩm Ngữ chính thức mang thân phận học sinh cấp ba, tiết học đầu tiên là môn ngữ văn, giáo viên ngữ văn đang ở trêи bục giảng lớp nói về kế hoạch học tập, chủ nhiệm lớp đột nhiên đẩy cửa đi vào.
“Học kỳ này lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến.” anh giơ tay ra hiệu với giáo viên ngữ văn, dẫn nam sinh phía sau đến bục giảng, “Em tự giới thiệu với các bạn một chút đi.”
“Oa!” Chúng nữ sinh hoan hô ra tiếng, vài người còn khe khẽ thảo luận nhỏ.
Thẩm Ngữ nghi hoặc ngẩng đầu, chợt kinh ngạc mở to hai mắt, Khương Tá!? Tại sao cậu ta lại đến đây?
Khương Tá không nói một câu chỉ để lại trêи bảng đen hai chữ rồng bay phượng múa thật to, rồi lập tức đi xuống một dãy bàn không người ngồi.
“Đúng vậy, cậu cứ ngồi tổ một đi… Ê ê, cậu đi đâu vậy?”
Khương Tá nhanh chóng lấy ghế dọn đến tổ ba của Thẩm Ngữ, tự chọn chỗ ngồi.
Chủ nhiệm lớp cười gượng vài tiếng, “Bạn học Khương Tá rất có cá tính nha.”
Lớp 1 cấp ba là lớp trọng điểm đứng đầu, học sinh trong lớp phần lớn là kiểu ngoan ngoãn, nào gặp qua học sinh kiêu ngạo như vậy, dường như tất cả nữ sinh đều quay đầu lại nhìn về phía Khương Tá.
Giáo viên ngữ văn nhìn không được, ho nhẹ một tiếng kéo về, “Tốt lắm, cô tin tưởng bạn Khương Tá có thể nhanh chóng hòa nhập với tập thể chúng ta, bây giờ học bài tiếp nào.”
Trong lòng Diệp Lâm Lâm căm phẫn đẩy tờ giấy cho Thẩm Ngữ.
“Cậu xem! Tên đó đã đến tìm cậu rồi!!”
“Nghiêm túc nghe giảng bài đi, không thể nào có chuyện đó đâu.”
Trong lòng Thẩm Ngữ nói thầm, đã cấp ba, cậu ta còn chuyển trường là có ý gì? Muốn nói là vì cô sao, nhưng vừa rồi mắt cậu ta căn bản không nhìn qua cô, không giống như là vì cô mà đến.
Tuy vậy Thẩm Ngữ cũng không có quá nhiều rối rắm, lắc đầu tiếp tục nghe giảng bài.
Tiết học này nữ sinh trong lớp phá lệ xao động, thật vất vả chịu đựng đến khi tan học, nam chính Khương Tá gây ra biết bao dư luận lại không thấy bóng dáng đâu.